" Chúc mừng cô tiểu Lăng U, cô đã trúng tuyển làm thư ký của Boss."
Lăng U ngẩn người một hồi, mãi mới tiêu hoá được thông tin vừa nghe, cô rõ ràng chỉ đăng ký xin một chức vụ nhỏ bé, như thế nào lại thành thư ký của Boss?
" Có nhầm lẫn gì không? Tôi........"
" Không nhầm lẫn, cô đúng lắc trúng tuyển vào vị trí này. Thế nào? Không muốn sao?"
Lăng U lắc đầu một cái, suy nghĩ chút lại gật đầu một cái. Cô biết khả năng của mình đến đâu, chỉ sợ làm phật lòng Boss, đến lúc đó chắc chắn bị đuổi thẳng cổ. Nhưng mà vị trí này thực tốt, lương cũng rất là cao, cô có thể không cần xin tiền của ba mẹ, có thể vênh mặt lên với Kỷ Hà rồi.
Bạch Vô Thường nhìn Lăng U rối răm suy nghĩ thì cười thầm một tiếng. Lúc bế cô đến chỗ Mạnh Bà, hắn đã lén đổ nhiều canh hơn cho cô uống, canh Mạnh Bà mà uống quá nhiều, kiếp sau sẽ ngốc nghếch hơn người bình thường một chút.
" Tiểu Lăng U, tôi nói cô nghe. Boss không dễ gì tuyển thư ký đâu, chắc chắn là Boss nhìn thấy tiềm năng của cô nên mới đồng ý........ hơn nữa Boss còn nói nếu cô không làm việc ở đây, không công ty nào dám nhận cô đâu." Bạch Vô Thường hoàn toàn hiểu rõ tính cách của Lăng U, liền vừa dụ lợi vừa dọa dẫm.
Lăng U bị dọa cũng có chút sợ hãi. Cô thực sự đã đi phỏng vấn rất nhiều công ti nhưng ngay cả cái góc bàn làm việc cũng chưa được động vào. Trong khi đó các bạn bè ra trường ai cũng đều đã có việc làm, chỉ riêng mình cô là vẫn ăn bám ba mẹ.
" Vậy giờ tôi phải làm gì?"
Bạch Vô Thường thấy Lăng U đã đồng ý, thâm tâm lại không muốn cô gặp lại Diêm Vương đại nhân. Nhưng hắn biết, kiếp trước, kiếp này và cả những kiếp sau của cô đều thuộc về Diêm Vương đại nhân.
" Cô là thư ký của Boss, chỉ có Boss mới có thể sai bảo cô. Cô chờ ở đây đi." Bạch Vô Thường quay người rời đi, che đi ánh mắt đau thương.
Lăng U cũng không để ý thấy, lập tức ngoan ngoãn ngồi chờ trên ghế sopha. Căn phòng này trang trí thực sự rất đẹp, không hiểu sao cô thấy rất thích cách trang trí phòng như vậy, vừa nhẹ nhàng lại có chút gì đó........ quen thuộc.
Lăng U chờ lâu đến mức buồn ngủ, hai mắt của cô nặng trĩu. Để tạo ấn tượng tốt cho ngày đầu tiên, cô dậy từ rất sớm để chỉnh chu lại bản thân, giờ cơn buồn ngủ ập đến, cô chống đỡ không được lập tức nằm trên ghế sopha ngủ ngon lành.
" Mẫu thân........"
" Mẫu thân......."
Trong mơ Lăng U thấy ai đó đang gọi mình, chân thật đến mức sự động chạm chân tay cũng bắt đầu rõ ràng.
Đôi mắt to tròn lập tức mở ra, sao cô lại có thể ngủ quên trong phòng làm việc của Boss được, lại còn là ngày đầu tiên.
" Mami." giọng nói non nớt vang lên bên tai cô.
Lăng U nhìn sang, thấy một đứa bé tầm 5 tuổi đang ôm lấy tay mình, đôi mắt kia cũng mở to long lạnh nhìn cô.
" Mami." thấy cô không trả lời, đứa bé lại một lần nữa gọi mẹ.
Lăng U lúc này mới sực tỉnh. Mami? Cô từ khi nào lại có đứa con lớn như vậy, cô thậm chí còn chưa có mối tình đầu mà.
Bạch Dật nhìn Lăng U ngơ ngác, không nhịn được chửi thầm Bạch Vô Thường. Mami ngốc nghếch như vậy, papa chắc chắn phải tốn nhiều công sức.
" Bé con, cháu là ai vậy? Cô không phải mami của cháu a." Lăng U gỡ bàn tay nhỏ nhắn kia ra yếu ớt nói.
" Mami chính là mami. Cô là mami của Tiểu Dật." Bạch Dật thấy Lăng U ghét bỏ mình, mắt lập tức hiện lên hơi nước, cái má bánh bao phình to ra trông thật sự rất đáng yêu.
Lăng U cảm thấy mình có giải thích nó cũng không hiểu, chỉ có thể tìm ba mẹ nó đem trả là tốt nhất. Đây là tập đoàn Quân thị, chắc ba mẹ nó là nhân viên ở đây, như vậy thì dễ rồi.
" Bé con, cháu tên là gì? Cô đưa cháu đi tìm ba mẹ." Lăng U thấy nó cứ phồng má lên không chịu nói liền đưa tay bế nó lên. Mẹ ơi, sao nó nặng như vậy.
" Mami, con tên Bạch Dật. Chính mami đặt tên cho con, người quên rồi sao?" Bạch Dật ôm lấy cổ cô thương tâm nói.
Lăng U lại ngẩn người lần nữa. Cô còn không biết nó là ai, sao có thể đặt tên cho nó được? Nhưng cái tên này đúng là rất hay, nếu có con trai, cô nhất định cũng sẽ đặt tên là Bạch Dật.
Đưa bé con đi khắp cả toà nhà nhưng chẳng ai nhận, Lăng U mệt mỏi ngồi một chỗ. Công việc thư ký cô còn chưa có làm chút gì đã phải vắt kiệt sức đi tìm ba mẹ cho thằng nhóc này. Mà nhìn nó xoa vẻ không khẩn trương cho lắm, ngược lại còn thoải mái ôm chặt lấy cô không buông.
" Nhà cháu ở đâu cô đưa cháu về."
Bạch Dật đang hưởng thụ cái ôm ấm áp của Lăng U, nghe cô nói vậy liền suy nghĩ một chút. Papa nói không nên tiếp cận quá sớm nhưng từ nhỏ cậu đã không được gần gũi với Lăng U, mọi lần chie có thể nhìn thấy cô qua gương.
" Tiểu Dật biết đường. Mami cứ đi theo Tiểu Dật."
Lăng U hoài nghi đi theo nó, không ngờ nó lại dẫn cô đi vào thang máy của toà nhà lên thẳng tầng 49 cao nhất. Đừng nói với cô, nhà của nó là tầng 49 này nha.
- - -