• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Mạc Phàm mặt lạnh xuống đến nơi, Lăng U đã bị Bạch Dật lừa đi nơi nào không biết. Anh thở dài một tiếng, Bạch Dật từ nhỏ đã được anh chăm sóc, lớn lên một chút biết mẹ mình là ai, lớn thêm chút nữa liền quên mất còn có người ba này.

" Sai người sửa nhà cho tôi." anh nói với Bạch Vô Thường rồi quay người vào trong thang máy.

" Được." Bạch Vô Thường nhìn theo, khẽ gật đầu.

Bạch Dật được Lăng U dẫn đi chơi rất vui vẻ. Dương thọ của phàm nhân có giới hạn, đợi đến lúc mami chết, papa nhất định sẽ đưa người quay lại U Minh, đến lúc đó nó sẽ không được gặp cô nhiều như vậy nữa.

" Tiểu Dật?" giọng nói vui vẻ cắt ngang tâm trạng hào hứng của ai kia.

Một người nhanh chóng xuất hiện trước mặt Lăng U và Bạch Dật. Ninh Thư cười thật hiền nhìn nhóc con, muốn đưa tay xoa đầu nó lại bị nó tránh sang một bên.

" Tiểu Dật đi chơi sao? Để cô đi cùng cháu nha."

" Mới không dám làm phiền cô. Cháu đi với mami rồi." Bạch Dật nói xong lập tức ôm chặt lấy Lăng U khiêu khích nhìn Ninh Thư. Nó đã từng hỏi Bạch Vô Thường nên biết hết mọi chuyện trước đây, người phụ nữ này cư nhiên dám ăn hiến mami nó.

Nụ cười tươi của Ninh Thư cứng lại, ai chẳng biết thằng nhóc này kiêu ngạo y như ba nó, ai cũng không để vào mắt, vậy mà chỉ mới vài ngày, một thư ký cũng có thể khiến nó gọi bằng mami?

" Cô chỉ là một thư ký quèn, sao có thể dạy Tiểu Dật gọi lung tung vậy hả? Đúng là đồ hồ ly tinh."

Lăng U cảm thấy vô cùng vô tội, ngày đầu gặp mặt nhóc con này đã gọi cô là mami, gọi riết thành quen, ba của nó còn không ý kiến, một người ngoài lại dám nói cô là hồ ly?

" Có bản lĩnh thì cô cũng bảo nó kêu cô là mẹ đi. Nếu không được thì đừng ở đây nói người khác."

" Cô......"

Lăng U nhàn nhạt nhìn Ninh Thư rồi dẫn Bạch Dật đi lướt qua cô ta. Ninh Thư giận đến đỏ mặt nhìn theo, rồi sẽ có một ngày cô ta sẽ khiến thằng nhóc đó phải gọi cô ta là mẹ.

- U Minh -

Hắc Vô Thường mệt mỏi đặt tờ giấy cuối cùng đã được phê duyệt xuống bàn. Diêm Vương đại nhân và Bạch Vô Thường đều lên Hạ Giới, bỏ lại hắn trong coi U Minh này, bao nhiêu việc nặng nhẹ đều mình hắn gánh vác. Diêm Vương đại nhân nói nếu không làm được thì đi mặc váy phát canh Mạnh Bà khiến hắn đau khổ không thôi. Vốn dĩ muốn Bạch Vô Thường ở lại giúp đỡ, kết quả còn chưa nói em trai đã phủi mông không nói không nhìn lên Hạ Giới.

" Hắc đại nhân...... Hắc đại nhân......" một tên quỷ sai hớt hải chạy vào điện Diêm Vương.

" Làm sao? Giờ này còn có việc gì nữa?" hắn ngáp dài một cái uể oải nói.

" Đại nhân, là....... là chiến thần Nam Không đến."

Hắc Vô Thường thành công ngã từ trên ghế xuống, không lẽ Thiên giới thật sự muốn đánh sao?

" Boss, anh muốn ăn cái gì?"

" Tuỳ tiện một chút là được."

Lăng U khoé miệng giật giật nhìn hai người đang ngồi trước mặt. Có ai nói cho cô biết tại sao boss lớn boss nhỏ lại ở nhà của cô không? Còn rất tự nhiên uống cafe đọc sách nữa.

1 tiếng trước cô đưa Bạch Dật trả về nơi sản xuất, kết quả nhà của boss bị thủng một lỗ thật to, Bạch Dật lại sống chết không chịu ngủ ở khách sạn, cuối cùng cả hai theo cô về nhà. Ba người ngồi nhìn nhau cả tiếng đồng hồ, bụng Lăng U cũng đã đánh trống kêu gào từ lâu, không nhịn được nên lên tiếng hỏi.

" Trong nhà chỉ còn mỗi cá với rau. Để tôi xuống siêu thị mua chút đồ." Lăng U ngượng ngùng đứng dậy. Thức ăn dự trữ nhà cô thực chỉ có mỗi cá.

" Tôi đi cùng em." Quân Mạc Phàm cũng không ngại lập tức xách Bạch Dật đang hí hửng bên cạnh đi cùng.

Ba người đi siêu thị, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Lăng U khiến cô nổi đã gà. Cô chậm chạp đi bên cạnh anh, mắt lại len lén nhìn trộm người đàn ông bên cạnh. Anh thật sự rất soái ca, soái đến mức khiến một người chưa từng động tâm với ai như cô cũng bị chao đảo.

" Anh trai này ăn thử đi, rất ngon đấy, mua về cho bà xã với con trai ăn cũng được." một người nhiệt tình lên tiếng, tay còn đưa ra một miếng bánh ngọt.

" Lấy cái này, vị dâu." Lăng U đỏ mặt đang định lên tiếng giải thích lại thấy anh chỉ tay lên cái bánh bên cạnh chọn vị dâu. Không lẽ boss cũng giống cô thích ăn bánh kem vị dâu sao?

Trong bếp Lăng U đứng một bên ngây ngốc nhìn anh nấu nướng, tay nghề thực là tốt. Quân Mạc Phàm thỉnh thoảng lại sai bảo cô một chút, còn lại đều tự mình làm.

" Boss, lỗ thủng nhà anh to thật đấy." trên bàn ăn, Lăng U cảm thấy hơi bất tự nhiên nên cố kiếm một chủ đề để nói.

" Lỡ tay, ngày mai là sửa xong thôi." anh gắp miếng cá đã được gỡ xương cho vào bát cô, hờ hững nói.

Lăng U nghẹn họng, cái đó thật sự có thể lỡ tay sao? Cô đã nhìn thấy rồi, lỗ thủng đó thật sự rất to. Bạch Dật một bên ăn rất ngoan ngoãn, lỗ thủng to như vậy, chắc chắn là papa đang rất tức giận.

" Hai người ngủ ngon nhé." Lăng U mặc bộ đồ ngủ màu hồng vẫy tay với Bạch Dật.

" Mami, con muốn ngủ với người." Bạch Dật vôi vàng ôm chặt lấy chân cô không buông.

Quân Mạc Phàm đen mặt, nó là đang sợ anh sẽ xử lý chuyện sáng nay, bất quá chuyện này không tính toán không được. Giờ lớn rồi, tay ngoài dài hơn tay trong, lại dám làm phản.

" Ngủ ngon." giọng nói trầm trầm vang lên, Bạch Dật cũng bị bàn tay mạnh mẽ xách về phòng dành cho khách. Đôi mắt to ngân ngấn nước mắt, lần này chắc chắn là mất xác rồi.

- - -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK