Lăng U thả cần câu cá, từ ngày anh chuyển đến ở với cô, mỗi ngày cô lại câu được một con cá ở sông Vong Xuyên này, nhưng chúng như có thỏa thuận, mỗi ngày cô chỉ câu được duy nhất một con, không ít hơn cũng không nhiều hơn.
" Tiểu Lăng U, câu được cá rồi a." Bạch Vô Thường tiến đến vui vẻ nhấc con cá từ trong xô lên, con cá vùng vẫy vài cái thoát ra được rơi xuống sông.
Không khí bắt đầu trở nên u ám........
Bạch Vô Thường ái ngại cười nhìn cô. Hắn cũng đâu nghĩ con cá kia lại thông minh như vậy, cư nhiên thoát được khỏi ma chảo của hắn.
" Diêm Vương đại nhân, ta muốn ăn cá sông Vong Xuyên." Lăng U nhấc chân chạy thẳng vào điện Diêm Vương.
" Duyệt, ăn nhiều một chút."
"........." con cá duy nhất của hôm nay bị tên ẻo lả kia thả rồi, cô có ngồi cả ngày cũng không bắt được a. Ăn nhiều em gái anh.
" Diêm Vương đại nhân, ta muốn nuôi đại thần." Lăng U suy nghĩ một chút lại nũng nịu nói. Kiếp trước xem trên phim ảnh, đại thần ai nấy đều đẹp trai, cô muốn nuôi.
" Duyệt...... nuôi heo. Yên tâm sẽ là heo cái."
"........." từ khi nào đại thần lại thành heo cái vậy?
Cả U Minh không ai không biết Diêm Vương đại nhân cưng chiều nhất một nữ nhân là Lăng U cô nương. Ngay cả cá quý cũng nỡ cho vào bụng cô, tính chiếm hữu cũng rất cao, Hắc Bạch Vô Thường muốn lại gần cô cũng phải xem xét Diêm Vương đại nhân có đồng ý hay không.
Bất quá Lăng U lại rất thích người như vậy!
Ngày Lăng U trao thân mình cho anh, anh nói sẽ cho cô tất cả, cả tình yêu lẫn đứa nhỏ, khiến cô cảm thấy anh là của một mình cô.
" Diêm Vương đại nhân......" một tên quỷ sai vội vã chạy từ ngoài vào điện, lại quên mất bên trong đang họp khiến các phán quan tức giận.
" Ai cho phép ngươi vào đây?" Quân Mạc Phàm nhíu mày nói.
" Nhưng........" tên quỷ sai sợ hãi nói.
" Có chuyện gì cũng không quan trọng. Cút ra ngoài."
Tên quỷ sai vội dập đầu vài cái rồi bước ra ngoài, vừa bước vừa lẩm bẩm " Nhưng Lăng U cô nương có thai rồi."
Các phán quan dựng đứng tai đều quay ra nhìn tên quỷ sai khiến hắn toát mồ hôi hột, hắn đâu nói gì sai chứ, Lăng U cô nương muốn chuyển lời rằng có thai rồi. Đợi đến khi các phán quan quay lại đã thấy trên ghế cao, Diêm Vương đại nhân bốc hơi không biết từ bao giờ, ngay cả Hắc Vô Thường cũng không thấy.
Phải là có chuyện gì cũng không quan trọng bằng Lăng U cô nương mới đúng.
Quân Mạc Phàm đến ngôi nhà nhỏ, vừa nhìn thấy Lăng U đang ngồi ăn bánh liền lập tức đi lại ôm chặt lấy cô.
" Đại nhân......" Lăng U ngạc nhiên nhìn anh, cô biết anh đang họp, cứ nghĩ sẽ phải đến tối anh mới qua, không ngờ lại nhanh như vậy.
" Chẳng phải ta đã nói với nàng rồi sao, gọi ta là Phàm." Quân Mạc Phàm nhíu mày cốc trán cô, sau đó lại nhẹ nhàng xoa lên bụng còn chưa lớn của cô.
Lăng U chu môi nhìn anh, cô cũng muốn gọi lắm nhưng lâu nay luôn quen gọi anh là đại nhân, giờ gọi là Phàm, có chút không quen.
Tính ra Lăng U ở U Minh này cũng đã mấy năm, cô biết anh yêu cô, cô cũng rất yêu anh nhưng chưa một lần anh đề cập tới chuyện cho cô một thân phận. Nghĩ đến chuyện này, Lăng U luôn chỉ mỉm cười cho qua, anh sủng ái cô, lại không qua lại với bất kỳ nữ nhân nào ngoài cô, điều đó cũng khiến cô thấy thỏa mãn. Thân phận phu nhân của Diêm Vương, cô cũng không cần.
Từ ngày biết Lăng U cô nương có thai, đám người hầu trong ngôi nhà nhỏ ven sông Vong Xuyên ngày càng đông lên trông thấy. Diêm Vương đại nhân không tiếc phạm quy tắc, sai Hắc Bạch Vô Thường lên Hạ Giới tìm vài bảo mẫu tốt giúp cô. Đám linh hồn đi xếp hàng đầu thai luôn nhìn nhau bàn tán về ngôi nhà nhỏ, thỉnh thoảng lại thấy quỷ sai bê đồ chạy vào nhà.
" Ta không ăn nữa...... không ăn được nữa......" Lăng U nhìn đống canh tẩm bổ cho mình mà muốn nôn một trận. Hôm nay cô đã uống không biết bao nhiêu canh tẩm bổ rồi, bổ chết cô mất.
Đám người hầu đứng một bên không biết làm thế nào, Diêm Vương đại nhân là lần đầu làm cha, dặn dò bọn họ rất kỹ rằng phải tẩm bổ thật tốt cho Lăng U cô nương nhưng nhất định không được làm chuyện gì khiến Lăng U cô nương thấy khó chịu. Nếu bây giờ họ ép Lăng U cô nương uống tiếp, có phải Lăng U cô nương sẽ khó chịu,họ sẽ bị phạt không?
" Ta muốn đi dạo để tiêu bớt." Lăng U vừa muốn nhấc mông đứng dậy, một đội quân đằng sau đã toát mồ hôi vội vàng đỡ lấy cô, chỉ sợ cô sảy chân ngã.
Từ xa đám quỷ sai và linh hồn đã thấy một nhóm người đang đi dạo, bọn họ tạo thành một vòng tròn, bên trong có hai người đỡ một người đang mang thai đi từng bước một.
" Quân Mạc Phàm chết tiệt, tưởng mình là bột mì mềm yếu hay sao?" Lăng U lấy chân đá một viên sỏi, bảo mẫu bên cạnh thấy vậy vội đỡ lấy cô.
" Mấy năm nay, nàng chửi ta thành thói quen rồi đấy." Quân Mạc Phàm từ đằng sau đi đến, đám người liền tách ra, bảo mẫu cũng thối lui một bên, để anh đỡ lấy cô đi dạo.
" Thật ngại quá, thói quen từ khi gặp ngài rồi."