" Em hình như không muốn nhìn tôi?" Quân Mạc Phàm nhướng mày nhìn cô đang cố gắng cúi đầu thật thấp.
" Boss đẹp trai như vậy, tôi sợ nhìn nhiều sẽ hỏng mắt." mặt Lăng U thoáng cái đã đỏ đến mang tai, câu nói này cũng không tính là nói dối a.
" Được tôi cho phép, mắt em sẽ không hỏng được." anh nhấc tay nâng cằm cô lên, môi mỏng khẽ nhếch lên mỉm cười thật soái.
Lăng U cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể tăng cao đột ngột, chẳng phải mọi người đều nói boss rất lạnh lùng và hà khắc sao? Miệng lưỡi thiên hạ quả nhiên không nên tin.
Suốt ngày hôm đó, Lăng U không thể tập trung làm việc được. Cô cứ chống cằm ngẩn người nhìn anh làm việc. Hình như đã từ rất lâu rồi, cô cũng từng như vậy, cũng ngẩn người ngắm một ai đó.
" Lăng U....."
" Lăng U......"
"........."
" A, vâng?" cô giật mình nhìn lên, thấy anh đứng trước mặt mình nhíu mày thì vội vàng đứng dậy.
" Hết giờ làm việc rồi."
" A......." nhanh vậy sao? Cô mới chỉ ngắm một chút mà ngắm đến hết cả giờ làm việc.
Quân Mạc Phàm nhìn cô, lại cảm thấy muốn đánh người. Bạch Vô Thường quả thực quá độc ác, lại cho cô uống nhiều canh như vậy khiến kiếp này đầu óc cô không được nhanh nhạy, cũng may nhờ như vậy anh mới có thể nhanh chóng gặp phụ huynh gả cô cho anh.
" Chúng ta đi mua chút đồ rồi về gặp ba mẹ em."
Lăng U bị anh kéo đi không chút phản kháng, hôm qua chẳng phải đã gặp rồi sao? Quân Mạc Phàm đưa cô đến trung tâm thương mại lớn nhất, cùng cô lựa đồ để tặng phụ huynh, lại mua thêm thức ăn về nấu.
" Phàm." giọng nói vui vẻ vang lên đằng sau hai người.
Lăng U cùng anh quay lại, cư nhiên là Lãnh Ninh Thư, vị tiểu thư kiêu ngạo của tập đoàn K.T. Quân Mạc Phàm không để ý, lập tức kéo tay cô muốn rời đi, anh không muốn phá hỏng tâm trạng tốt đẹp hôm nay. Ninh Thư thấy vậy vội vàng chạy theo, vệ sĩ theo sau cô ta cũng đi đến chắn đường của hai người.
" Phàm, chúng ta không hẹn mà gặp nhau ở đây, đúng là có duyên." Ninh Thư không để ý đến cô, đi đến trước mặt anh cười nói vui vẻ.
" Nói như vậy cô với toàn bộ người ở khu thương mại này đều có duyên." anh từ trên cao nhìn xuống khiến Ninh Thư có chút sợ hãi.
Sau lần cô ta khoác lóc muốn ba cô ta giúp đỡ, cô ta biết ba mình sẽ không đồng ý. Nhưng anh lại rất tôn trọng ba cô ta, ngày trước vẫn lâu lâu qua nhà chơi, nhưng từ ngày có cô, không thấy anh đến nữa.
" Phàm, lâu rồi không thấy anh đến chơi, ba em cứ nói suốt ấy. Tối mai nhà em có tiệc nhỏ, ba em muốn mời anh."
Quân Mạc Phàm suy nghĩ một chút liền gật đầu. Lãnh Hải kiếp này là một người chính trực, nếu không phải con gái chân chính bị cướp mất thì chính là một gia đình hoàn hảo.
" Nào nào, Tiểu Phàm, ăn cái này đi."
" Tiểu Phàm, cái này rất ngon, ăn nhiều một chút."
" Tiểu Phàm, cái này là món tủ của cô đấy, con ăn thử xem."
"........."
Lăng U cắn đũa nhìn mẹ cô liên tục gắp thức ăn cho anh. Mẹ cô không phải người dễ tính, ngay cả ba cũng có lúc sợ mẹ, vậy mà anh lại thuần hoá nhanh như vậy, đã có thể khiến cho mẹ cô quên mất hai đứa con này.
" Lăng U, anh có cảm giác chúng ta là được nhặt về." anh trai cô Lăng Thiên ghé sát tai cô thì thầm.
Lăng U chán nản thở dài, từ nhỏ ba mẹ đã nghiêm khắc với hai anh em, đặc biệt là anh trai cô. Vì thừa kế sự nghiệp của ba, Lăng Thiên đã phải học tập hơn người, bù lại ba mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện hôn nhân.
Quân Mạc Phàm nhìn bát đã đầy thức ăn, lại quay qua thấy cô đang hậm hực cắn đũa liền gắp miếng cá đã được gỡ sạch xương cho cô. Ba mẹ cô thấy vậy đều cười ẩn ý, cực kỳ vừa lòng với cậu con rể này.
Bên kia, Ninh Thư sau khi thấy anh đồng ý liền lập tức về nhà tìm ba mẹ của mình. Ngày mai chính là kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ cô ta, Ninh Thư chính là muốn anh xuất hiện giống như bọn họ là một gia đình.
" Ba, ngày mai Phàm sẽ đến chúc ba mẹ."
" Chẳng phải chúng ta đã thống nhất sẽ đi ăn nhà hàng sao?" Lãnh Hải nhíu mày nói.
" Con chỉ thuận miệng nói, là anh ấy tự muốn đến. Ba, hay chúng ta làm một bữa tiệc nhỏ tại nhà đi." Ninh Thư làm nũng ôm lấy tay ba cô ta.
" Ông xã, như vậy cũng được mà." mẹ cô ta thấy con gái năn nỉ mãi liền không đành lòng nói đỡ.
" Cứ như vậy đi."
Ninh Thư cười thật tươi chạy lên phòng. Chỉ cần sắp xếp cho đám nhà báo một chút, anh nhất định sẽ thuộc về cô ta.
Cả ngày hôm sau, Lăng U vùi đầu vào công việc thư ký. Cô có thể nhìn thấy sự bất mãn của một số người trong công ti với cô. Cũng đã có vài lời đồn rằng cô câu dẫn boss để leo lên chức vụ này, nếu không một người bằng cấp bình thường như cô sao có thể. Thậm chí ngay cả Bạch Dật cũng bị lôi vào vụ này, họ nói cô ếm bùa nên nhóc con cao ngạo mới thích cô gọi cô là mami. Lăng U nghĩ mà thấy nực cười, nếu có thể cô cũng muốn ếm bùa bọn hơn để bọn họ gọi cô là mẹ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Lăng U liếc mắt nhìn, cư nhiên là boss gọi, cô vội vàng nghe máy.
" Xuống hầm để xe, tôi đợi em."
Chỉ một câu rồi cúp máy, Lăng U ngơ ngác nghe theo anh đi xuống hầm để xe. Còn chưa hiểu chuyện gì cô đã bị anh mở cửa xe tống vào rồi phóng đi.
- - -