• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian sau đó, Lăng U chỉ đến rừng Mạn Châu Sa Hoa ngắm nốt những bông hoa còn lại, sông Vong Xuyên bỗng trở nên bị quên lãng, đám quỷ sai và linh hồn cũng không còn thấy bóng dáng một nữ nhân bụng bầu dạo ở đây nữa.

Đêm xuống, Lăng U chỉ ngây ngốc ngồi ngoài cửa một canh giờ, cô là đang chờ đợi ai đây? Chờ anh sẽ xuất hiện nói rằng tất cả chỉ là giả sao? Bên kia điện Diêm Vương, màu đỏ ngày một nhiều lên, tiếng ồn cũng lan sang cả ngôi nhà nhỏ này, nhưng vẫn chẳng thấy anh đến đây.

Bạch Vô Thường đứng sau cánh cửa nhìn Lăng U như vậy, tâm lại thấy khó chịu. Nhớ đến câu nói của cô ở rừng Mạn Châu Sa Hoa, hắn suy nghĩ một chút rồi quay người rời đi.

" Ngôi nhà nhỏ này có cần trang trí luôn không?" bỗng nhiên một đám tiên nữ cầm vải đỏ đi đến trước cửa nhà của Lăng U nói.

" Công chúa điện hạ nói muốn toàn U Minh phải bao trùm một màu hỷ sự." một tiên nữ khác nhìn thấy Lăng U đang đi từ trong nhà ra liền nói.

Lăng U vừa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy vậy, bước chân không tự chủ muốn lùi lại. Không ngờ ngay cả ngôi nhà nhỏ này họ cũng muốn trang trí vải đỏ. Đám tiên nữ nhìn thấy biểu cảm hoảng hốt của Lăng U liền cười nhạo trong lòng, chỉ là một phàm nhân, cũng muốn tranh giành phò mã với công chúa cao quý của họ.

" Có thể đừng trang trí nơi này không?" Lăng U thấy họ định tiến tới liền nhấc chân ngăn cản.

" Ai đây? Ra là phàm nhân được nhặt về của phò mã gia mà mọi người đồn đại. Tại sao ta không được trang trí nơi này? Ngày mai là lễ cưới diễn ra, ta chỉ phụng mệnh công chúa điện hạ mà thôi. Các ngươi còn đứng đó nhìn làm gì, mau trang trí cho ta."

" Không được......" Lăng U tiến đến muốn ngăn cản lại bị đám tiên nữ đẩy ra, cô loạng choạng muốn ngã, đám người hầu thấy vậy tim như muốn rớt ra ngoài, đến khi Lăng U được người đằng sau đỡ được, bọn họ vẫn chưa hoàn hồn.

Bạch Vô Thường đỡ lấy Lăng U không để cô bị ngã, nhìn đến đám tiên nữ đã đẩy cô đang sợ hãi nhìn mình thì cười nhạt một tiếng. Bọn họ là muốn nhân lúc này đẩy ngã Lăng U đến lúc sảy ra chuyện gì, cũng chỉ có thể trách cô kháng lệnh Thiên giới, Diêm Vương đại nhân cũng không nói được gì.

Tiên nữ to tiếng kia vừa nhìn thấy Bạch Vô Thường xuất hiện liền lùi ra sau vài bước. Hắc Bạch Vô Thường là trợ lý thân cận của Diêm Vương, bọn họ chỉ là tiểu tiên nữ nhỏ bé, vẫn là thấp hơn rất nhiều.

" Ở đây không cần trang trí."

" Nhưng......"

" Cút."

Nhìn đám tiên nữ vội vàng chạy đi, Lăng U là lần đầu tiên thấy Bạch Vô Thường như vậy. Trước đây hắn như một đứa trẻ không chịu lớn, giờ lại tỏa ra tử khí của U Minh thật đáng sợ.

" Tiểu Lăng U, ta sẽ giúp cô."

Cả U Minh giờ bao trùm một màu đỏ của hỷ sự, chỉ có ngôi nhà nhỏ của Lăng U là vẫn như vậy. Lăng U đứng ngoài sân ngẩn người nhìn xô cá sông Vong Xuyên, nhớ đến ngày đầu gặp anh, cũng tại sông Vong Xuyên này.

Đã rất lâu rồi Quân Mạc Phàm không đến căn nhà nhỏ cạnh sông Vong Xuyên, lúc này anh cũng đang thẫn thờ nhìn người con gái anh yêu thương qua một chiếc gương. Anh rất nhớ cô nhưng lại không dám đến gặp cô, anh sợ phải nhìn thấy nước mắt của cô, trái tim anh cũng rất khó chịu và đau đớn nhưng vẫn chẳng thể làm gì.

Hôm nay là ngày trọng đại của cả U Minh lẫn Thiên giới, chưa bao giờ U Minh lại náo nhiệt như bây giờ, đám linh hồn thi nhau ngắm thần tiên, họ nghe nói công chúa Thiên giới kia rất xinh đẹp.

" Đại nhân...... đến giờ rồi." Hắc Vô Thường chậm chạp nhắc nhở, hắn cũng không muốn hỷ sự này diễn ra.

" Đi thôi." Quân Mạc Phàm khẽ thở dài một tiếng, đưa tay úp mặt gương xuống, hình ảnh trong gương liền biến đổi nhưng cả hai lại không để ý.

Quân Mạc Phàm một thân hỷ phục màu đỏ, bình thường anh mặc đồ đen đã rất bá khí, khi mặc đồ đỏ lên lại có chút yêu mị khiến đám tiên nữ ghen tị không thôi. Ninh Thư trùm vải đỏ ngồi trong kiệu trong lòng vô cùng hân hoan, cuối cùng cũng có thể lấy người mình yêu.

" Nhanh lên, mau mang nước nóng với khăn vào. Nhanh lên nhanh lên."

" Trời ạ, vỡ nước ối rồi. Lăng U cô nương, cố lên, mau rặn ra nữa đi."

" Nhiều máu quá, nếu không nhanh thì đứa bé sẽ bị ngạt mất. Lăng U cô nương, hít thật sâu vào rồi rặn ra thật mạnh nào."

Tiếng nói liên tục được phát ra từ căn nhà nhỏ mà mấy tiếng trước còn lạnh lẽo, đám người hầu kẻ ra người vào không ngừng nghỉ. Bạch Vô Thường đứng ngoài cửa nhìn từng một chậu nước nhiễm máu đi ra thì lo lắng không thôi.

Chỉ mấy tiếng trước, Lăng U vẫn còn bình thường nhưng vừa nhìn thấy kiệu hoa đưa dâu xa xa đang chậm chạp tiến vào U Minh thì bụng của cô đột nhiên đau đến khó chịu. Lăng U sắp sinh. Bạch Vô Thường biết chuyện vội vàng chạy đến đứng ngoài cửa của cô.

" Bạch đại nhân, có cần báo với Diêm Vương đại nhân không?" một tên thị vệ khẽ hỏi.

Bạch Vô Thường quay đầu nhìn về phía điện Diêm Vương, lễ nghi của Thiên giới phức tạp, có lẽ giờ Diêm Vương đại nhân mới gặp được cô dâu. Mà hắn cũng đã có sẵn kế hoạch, nhất định phải đưa Lăng U đi đầu thai.

" Sinh rồi sinh rồi." Bạch Vô Thường vừa muốn trả lời, bên trong bỗng vang lên tiếng khóc , tiếng khóc của đứa trẻ rất to nhưng lại bị át đi bởi tiếng hò reo chúc mừng.

" Chúc mừng chúc mừng, Bạch đại nhân, là một tiểu Diêm Vương." bà đỡ bế một đứa trẻ trắng trẻo sạch sẽ bước ra trao cho Bạch Vô Thường, miệng không ngừng nói câu chúc mừng.

- - -

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK