" Boss, anh nói gì với ba mẹ tôi vậy?" Lăng U nhẹ nhàng khuých vào tay anh khẽ hỏi.
" Em yên tâm, tôi chỉ mất 1/10 thời gian để ba mẹ em đồng ý cho chúng ta quen nhau."
" Nhưng mọi người nói lâu như vậy mà."
" 9/10 thời gian còn lại, ba mẹ em chỉ kể chuyện về em. Ngay cả chuyện mông em có một vết bớt hình quả dâu cũng nói ra đấy." anh nhếch môi ghé sát tai cô thì thầm.
Mặt Lăng U lập tức đỏ đến tận mang tai, chuyện mông cô có vết bớt hình quả dâu chỉ có cô với mẹ biết, ngay cả Kỷ Hà cũng không biết, vậy mà lại dễ dàng đi nói với người ngoài, sau này cô còn mặt mũi nào nhìn anh nữa.
" Lăng U, mau vào bếp giúp mẹ nhặt rau."
" Nếu boss dám nói ra, tôi sẽ sống chết với anh." cô cảnh cáo anh rồi nhanh chóng chạy vào trong bếp.
Quân Mạc Phàm nhìn theo bóng hình của cô khẽ mỉm cười, cô sống làm người của anh, chết cũng đừng mơ thoát khỏi tay anh.
Suốt bữa ăn, Lăng U chỉ cắm đầu vào bát cơm, ngược lại ba mẹ lẫn anh trai cô lại cực kỳ thích Bạch Dật, không ngừng gắp thức ăn cho nhóc con, hoàn toàn quên mất cô con gái, em gái đáng thương này.
Tiễn boss lớn boss nhỏ rời đi, Lăng U phi ngay vào nhà lôi kéo mẹ cô ra một góc khuất u ám than vãn chuyện mông cô có bớt hình quả dâu.
" Con đã 25 tuổi rồi, bằng tuổi con mẹ đã sinh anh trai con rồi đấy. Giờ có người rước, ba mẹ đương nhiên là mừng." mẹ cô nhún vai nói.
" Nhưng...... chuyện tế nhị như vậy sao mẹ có thể......."
" Trước sau gì chẳng biết, chỉ là sớm hay muộn thôi. Mẹ rất thích thằng bé, con liệu mà giữ cho chắc. Nhìn Tiểu Dật mà xem, giống tốt như vậy để mất là phí lắm đấy." mẹ cô nói rồi bỏ vào phòng.
Mặt Lăng U dài ra, ba mẹ cô chỉ muốn sớm sớm tống cổ cô ra khỏi nhà, thật là tổn thương sâu sắc. Về đến phòng cô lại bị Kỷ Hà lôi ra bắt kể hết mọi chuyện, Lăng U chán nản gửi tin nhắn xin nghỉ phép một ngày cho Bạch Vô Thường.
" Diêm Vương đại nhân, U Minh xảy ra chuyện rồi." Hắc Vô Thường đứng đợi trong nhà anh, vừa thấy hai người về liền lập tức nói.
" Ngoan ngoãn trông nhà." Quân Mạc Phàm nhíu mày nói rồi theo Hắc Vô Thường vào phòng. Trong phòng anh có một cánh cửa bị phong ấn có thể thông đến địa ngục.
Cánh cửa vừa được mở, con đường dẫn đến U Minh lập tức hiện ra, mọi thứ vẫn như vậy, chỉ cò điều thiếu đi một bóng dáng kia, mà cánh rừng Mạn Châu Sa Hoa giờ chỉ còn mỗi lá.
Quân Mạc Phàm đi đến đâu, đám quỷ sai vội vàng sợ hãi quỳ chào, ánh mắt hẹp dài không kiểm soát nhìn về phía ngôi nhà nhỏ cạnh sông Vong Xuyên. Từ lúc cô đầu thai, ngôi nhà đó trở thành cấm địa không ai được phép tới gần, chỉ trừ hai người là anh và Bạch Dật, cái tên Lăng U cũng thành từ cấm kị ít ai nói tới, mọi người chỉ biết nơi đó đã từng có một nữ nhân được sủng ái tên Lăng U.
" Diêm Vương đại nhân." nam nhân một thân y phục trắng, toàn thân bao trùm tiên khí khiến đám quỷ sai sợi hãi không dám lại gần.
" Chiến thần Nam Không. Cơn gió độc nào đưa ngươi tới U Minh này?" Quân Mạc Phàm lạnh nhạt ngồi trên ghế Diêm Vương.
Nam Không là chiến thần của Thiên giới, ngay cả Ngọc Hoàng cũng phải nể hắn 3 phần vì sức mạnh khủng khiếp kia. Trận chiến giữa hai giới Yêu- Thần nổ ra, hắn tự mình mang binh diệt sạch tất cả, cuối cùng lập ra một kết giới không ai xâm phạm ai.
" Ta muốn thử trải qua sinh lão bệnh tử một kiếp thôi, ngươi sắp xếp cho ta."
Quân Mạc Phàm nhướng mày nhìn Nam Không, không ít thần tiên rảnh rỗi nhưng đều chọn đi chu du tứ Hải Bát Hoang, Nam Không lại muốn làm người trải qua sinh lão bệnh tử, chắc không phải hắn ở trên Thiên Giới lâu quá nên hoá điên đấy chứ?
" Cũng được, vậy xếp hàng như những linh hồn khác đi."
" Nhất định phải xếp hàng sao?" ánh mắt hướng về dòng người đông đúc đang chờ được đầu thai có chút bất lực.
" Số phận đã được an bài hết rồi, ngươi là chiến thần không lẽ lại không hiểu đạo lý đến trước đến sau? Hay ngươi muốn cướp số phận của người khác....... như vị công chúa kia?" giọng nói mỉa mai lại có chút lạnh lùng khiến Nam Không im lặng.
Hắn quen Quân Mạc Phàm không phải ngày một ngày hai, cũng đã từng kề vai sát cánh cùng nhau chiến đấu, con người hỷ nộ thất thường này vẫn là không nên trêu chọc.
" Ta sẽ xếp hàng....... nhưng đừng gán ghép ta với đám người của Thiên Giới, không phải ai cũng giống cô ta."
Quân Mạc Phàm hướng Nam Không rời đi nhíu mày suy nghĩ, theo tốc độ chậm chạp của đám linh hồn kia chắc phải mất một thời gian hắn mới có thể đầu thai, tính toán một chút, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, Ti Mệnh đã không viết cho ngươi vậy kiếp sau cứ để ta an bài.
Anh rời khỏi U Minh, Hắc Vô Thường thở dài nhìn theo, nhìn vẻ mặt của Diêm Vương đại nhân, xem ra chuyến du lịch lần này của Nam Không sẽ phải uất ức rồi!
- - -