• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng khóc của Thư Kỳ thu hút rất nhiều người tò mò chạy tới xem. Lúc này chỉ thấy boss quấn một chiếc khăn tắm đứng một bên, Thư Kỳ mặc đồ nửa kín nửa hở yếu đuối lau nước mắt, hoàn toàn diễn vai người bị hại, Lăng U lại hùng hổ trách mắng cô ta.

" Phu nhân, em thật sự chỉ mang cafe cho boss, còn lúc nãy là vì em ngã nên boss mới đỡ thôi, chị đừng hiểu lầm. Nếu chị khó chịu với em thì ngày mai em sẽ làm đơn xin nghỉ việc." Thư Kỳ thấy mọi người đều tập trung lại xem kịch, lập tức quỳ xuống ôm lấy chân cô khóc lóc.

Lăng U trong lòng không ngừng cảm khái, khả năng diễn kịch hay như vậy, tại sao cô ta không đi làm nghề diễn viên, lại bon chen vào Quân thị làm gì nhỉ? Quá phí một nhân tài.

Quân Mạc Phàm đen mặt, nói như vậy chẳng khác nào vừa ám chỉ anh với cô ta có gì đó mờ ám, lại vừa khiến mọi người thấy Lăng U cậy quyền bắt nạt một nhân viên yếu đuối là cô ta. Anh muốn giúp cô nhưng lại càng muốn xem cô thể hiện hơn.

" Cô nói vì anh ấy thích cafe đắng nên cô mới mang tới?" Lăng U không đẩy cô ta ra khẽ cười.

" Đúng vậy."

" Nhưng nếu tôi nói anh ấy không thích cafe đắng mà là cafe sữa thì sao?"

" Không thể nào...... boss, anh thích cafe đắng đúng không?" Thư Kỳ lắc đầu, ngay lập tức dùng ánh mắt mong chờ nhìn Quân Mạc Phàm. Chỉ cần anh giúp cô ta...... chỉ cần anh giúp cô ta thì mọi chuyện sẽ ổn.

Quân Mạc Phàm bỏ qua ánh mắt kia, trực tiếp nhìn chằm chằm Lăng U. Sao anh không biết cô lại giảo hoạt như vậy, đem tất cả mọi chuyện đổ hết lên đầu anh.

" Tôi thích cafe sữa."

" Boss, sao anh lại nói như vậy? Em ngày ngày pha cafe cho anh, em là người hiểu rõ nhất, anh sao có thể vì phu nhân mà nói dối?" Thư Kỳ cắn chặt môi uất ức nói.

" Vì cô ấy là vợ của tôi. Cô ấy nói tôi thích cafe sữa thì chính là cafe sữa."

" Vậy xin hỏi tại sao nửa đêm cô lại mang cafe đắng đến phòng tôi, cô thư ký?" Lăng U nháy mắt với anh, lén giơ ngón cái. Cô biết anh thích cafe đắng!

Mọi người bắt đầu bàn tán. Nửa đêm ăn mặc hở hang đến phòng người ta câu dẫn đàn ông, còn bày đặt mang cafe để ngụy trang, lại mang nhầm cafe người ta không thích. Nói cô ta không có ý đồ bất chính, không ai tin.

Kỷ Hà ôm ngực thỏa mãn, Lăng U ngốc nghếch cuối cùng cũng thông minh ra rồi, xem ra sau này không cần cô ta bảo vệ nữa.

" Tôi......sai rồi..... là tôi nhớ nhầm, boss thích cafe sữa." Thư Kỳ nắm chặt tay, tức giận nhìn Lăng U.

" Vậy sau này cô nên nhớ thật tốt. Đừng quên vị trí của mình...... cũng đừng quên sự việc tối nay." Lăng U cúi người nói nhỏ vào tai cô ta.

Thư Kỳ mở to mắt nhìn Lăng U, cô ta bị bảo vệ kéo ra ngoài. Mọi người tản đi nhưng ai cũng biết, bắt đầu từ ngày mai, sẽ không còn thư ký Kỳ nữa!

Lăng U thở dài một tiếng đóng cửa lại, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt cười cười của anh, cô tức giận trừng mắt nhìn lại.

" Quân Mạc Phàm, anh chết chắc rồi."

Lăng U bỏ qua ánh mắt hối lỗi của ai kia, trực tiếp vứt một chiếc gối xuống đất, trước khi ngủ còn cảnh cáo anh nếu dám lên, cô sẽ giận thêm.

Quân Mạc Phàm ôm gối ngồi trên ghế sopha. Nếu Lăng U đánh mắng anh để phát tiết còn đỡ, lại không biết học theo ai cách giận dỗi này, trực tiếp bơ anh khiến trong lòng vô cùng khó chịu.

Thấy cốc cafe Thư Kỳ để trên bàn, anh tức giận uống một hơi cạn sạch. Thức thì thức, dù sao không ôm cô cũng không ngủ được.

" Um...... nặng......" Lăng U vừa xoay người, cảm thấy thân thể nặng nề, lập tức mở mắt.

Không biết từ khi nào, Quân Mạc Phàm đã đè lên người cô, hơi thở lại nóng bỏng đến bất thường. Lăng U thiếu chút nữa bị doạ sợ, mồ hôi trên trán anh ướt đẫm, đôi mắt kia nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi.

" Bà xã, anh khó chịu." Quân Mạc Phàm không để ý tới vẻ mặt của cô, trực tiếp bắt lấy tay cô để vào chỗ nào đó đang cương cứng.

Mặt Lăng U lập tức đỏ lên. Cô vội vàng rụt tay ra, lúc này mới để ý tới người của anh rất nóng.

" Phàm, anh...... um......." Lăng U chưa nói hết, môi anh đã bịt lấy miệng cô.

Hai hơi thở quấn lấy nhau, tiếng rên rỉ bắt đầu vang lên , Lăng U trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, thâm tâm chỉ có thể nói tạm tha cho anh.

Trưa hôm sau, Lăng U mệt mỏi tỉnh dậy. Hôm qua anh chẳng khác nào kẻ chết đói, liên tục đòi hỏi cô khiến cô cả người ê ẩm không thôi.

" Bà xã." Quân Mạc Phàm từ nhà tắm bước ra, tinh thần trông vô cùng sảng khoái.

" Nói, chuyện tối qua là như thế nào?" Lăng U ném gối về phía anh. Cử động mạnh khiến lưng của cô đau đớn, anh bóp chặt eo cô khiến lưng cô như muốn gãy làm đôi.

Quân Mạc Phàm bắt được cái gối, thong thả kể lại sự việc cho cô nghe. Lăng U xoa xoa thái dương, anh nói sau khi uống ly cafe Thư Kỳ pha để trên bàn thì thấy toàn thân nóng bức khó chịu..... sau đó liền liên tục đến gần sáng? Cái cô Thư Kỳ đó, rốt cuộc tính toán tốt đến mức nào, cô ta bỏ bao nhiêu thuốc vào trong cafe vậy?

" Vậy sao anh không ngâm nước lạnh?" Lăng U bỗng hiếu kỳ hỏi. Chẳng phải ngâm nước lạnh mấy tiếng là có thể hết sao?

" Có bà xã ở đây, sao anh có thể ngâm nước lạnh được." Quân Mạc Phàm hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói ôn nhu đến 10 phần.

Lăng U ngẩn người. Có cô thì không thể ngâm nước lạnh sao? Tại sao chứ? Ánh mắt khẽ lướt qua khuôn mặt yêu mị gợi đòn kia, cô bỗng nhiên ngộ ra......

" Quân Mạc Phàm chết tiệt, anh biết em đang giận anh mà còn dám làm vậy. Anh tính kế cũng hay lắm đấy. Đi chết đi." Lăng U trừng mắt ném tất cả gối trên giường về phía anh.

" Là do em lập trường không vững vàng thôi." Quân Mạc Phàm tránh được, trực tiếp quấn cô vào trong chăn bế vào phòng tắm.

Lăng U hừ lạnh, trong lòng vô cùng không cam tâm. Lần sau nhất định phải giữ vững lập trường, không thể bị anh dễ dàng đạp đổ như vậy được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK