" Tiểu Bạch, có phải cậu thấy tôi rất điên không? Lại đi bịa ra câu chuyện này để giữ chân cậu."
" Vậy...... người anh yêu là người đàn ông 20 năm trước...... hay là tôi?" Bạch Vô Thường nhìn Lăng Thiên.
Lăng Thiên ngẩn người nhưng rất nhanh trở lại, anh ta tiến đến ôm lấy eo Bạch Vô Thường, lại ghé sát tai phả hơi nóng.
" Đương nhiên là tôi yêu Tiểu Bạch rồi." nói xong liền cắn nhẹ tai Bạch Vô Thường.
Mặt Bạch Vô Thường lập tức đỏ lên. Cảm giác Lăng Thiên cắn cắn tai mình khiến anh ta xấu hổ không thôi. Khi Lăng Thiên nói người anh ta yêu là mình, trái tim lại lỗi nhịp.
" Vậy còn người kia?" Bạch Vô Thường khẽ đẩy Lăng Thiên ra, ngước mặt hỏi.
" 20 năm trước nhìn đã 24, 25 rồi. 20 năm sau chắc phải bốn mấy, tôi làm sao có thể yêu người bằng tuổi cha mình được. Vừa già vừa xấu không thể so với Tiểu Bạch." Lăng Thiên vui vẻ nói.
Gân xanh Bạch Vô Thường nổi lên. Cha em gái anh ta. Bạch Vô Thường anh ta còn chưa đến 5 vạn tuổi, ở U Minh được xem là thanh niên đó.
Đêm đó, Lăng Thiên sống chết không để người thương rời đi, cuối cùng được cái kết viên mãn ôm ngủ nhưng không thể ăn. " Kỷ..... Kỷ Hà, mắt cậu sao vậy?" Lăng U suýt chút nữa không nhận ra cô bạn thân xinh đẹp của mình. Đôi mắt gấu trúc kia, tinh thần sa sút kia, còn hơn cả người bệnh là cô đây.
Kỷ Hà nhìn gương, cũng giật mình không kém. Từ khi Lăng U được cứu về, Hắc Vô Thường cũng biến mất không tung tích. Cô ta chạy đi hỏi Bạch Vô Thường nhưng chỉ nhận lại được đúng một câu "đừng lo, không mất được". Suốt 4 ngày liền mất ngủ, giờ người không ra người, ma không ra ma.
" Bao giờ cậu xuất viện?" Kỷ Hà uể oải nói.
" Ngày mai. Tiểu Dật mãi đến hôm nay mới cho tớ xuống giường, cảm giác được đi lại mới biết chân mình còn hoạt động được." Lăng U khóc không ra nước mắt.
" Cảm giác có con trai thật tốt nhỉ." Kỷ Hà trêu chọc cô.
Lăng U xấu hổ quay mặt đi. Ít nhất khi anh biến mất, Bạch Dật vẫn luôn ở bên cạnh cô để cho cô biết, anh nhất định sẽ không bỏ rơi cô.
" Em thích như vậy sao không tự mình sinh một đứa?" giọng nói cười cười vang lên từ ngoài cửa.
" Sinh với ai......" Kỷ Hà lập tức tiếp lời nhưng nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay đầu lại.
Hắc Vô Thường cầm theo bó hoa đứng ngoài cửa mỉm cười nhìn hai người. Kỷ Hà mắt ngấn nước lập tức nhào vào lòng anh ta. Đáng chết, hại cô ta lo lắng tàn tạ đến mức này, tất cả đều là lỗi của Hắc Vô Thường.