• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Lăng U, xin lỗi nàng!"

"........"

" Lăng U, nàng sẽ tha thứ cho ta chứ?"

"........"

" Lăng U........"

Trong mơ Lăng U không ngừng nghe thấy lời xin lỗi bên tai nhưng cô lại không thể nào tỉnh được, nghe được những lời xin lỗi đó, trái tim Lăng U như thắt lại đau đến khó chịu.

Mở mắt nhìn trần nhà quen thuộc, Lăng U để người hầu đỡ mình làm vệ sinh cá nhân, đưa tay chạm nhẹ lên môi, cô quay ra hỏi người hầu thân cận.

" Hôm qua có ai đến đây không?"

" Lăng U cô nương, không có." người hầu nghi hoặc lắc đầu. Cô ta canh chừng ngoài cửa cả đêm, ngay một tiếng động cũng không thấy.

" Vậy sao." Lăng U khẽ thở dài một tiếng, đêm qua cô mơ thấy bản thân bị một ai đó hôn, sáng nay thức giật, môi cư nhiên hơi đau. Chẳng lẽ thật sự là mơ, cô là tự cắn môi mình?

" Vậy..... hôm nay Diêm Vương đại nhân có đến không?"

" Lăng U cô nương, không có."

Lăng U nghe xong chỉ khẽ cười nhạt một tiếng, có khi nào anh quên mất cô rồi không? Quên mất ngôi nhà nhỏ cạnh sông Vong Xuyên đang có người ngày ngày nhớ mong anh.

Bỏ qua chuyện buồn sang một bên, Lăng U ăn mặc thật nhanh chuẩn bị đến sông Vong Xuyên thả cần câu cá. Mặc dù không ăn được nhiều nhưng Lăng U vẫn có thể một ít cá, cô nghe nói ăn một số loại cá có thể giúp bé thông minh hơn. Cả U Minh này chỉ có sông Vong Xuyên là có cá ngon, Lăng U không ngại vác bụng bầu đi câu.

Bạch Vô Thường luôn tự giác đi chơi cùng Lăng U, Diêm Vương đại nhân dặn dò hắn rất cẩn thận nhất định phải làm cô vui vẻ, cũng may Lăng U không khó tính như các bà bầu khác, khiến cô vui vẻ rất dễ, tỷ dụ như lúc này, một vài người của Thiên giới đã có mặt tại U Minh.

" Lão Bạch, kia là tiên nữ đúng không?" Lăng U kích động kéo ống tay áo của Bạch Vô Thường, hai mắt sáng lên nhìn về phía trước.

" Đâu?...... Đúng là người Thiên giới thật." Bạch Vô Thường nhìn theo ánh mắt của Lăng U, thấy vài tiên nữ ăn mặc thướt tha thì nhíu mày nói.

" Đi, chúng ta ra xem đi." Lăng U không đợi Bạch Vô Thường tiếp lời, chân nhỏ đã lập tức bước qua đó.

Lần đầu cô thấy tiên nữ thật sự, phim ảnh đúng là quá giả tạo, tiên nữ thật đẹp hơn biết bao nhiêu lần, dáng người kia, vẻ đẹp kia nếu sống ở Hạ giới nhất định khiến đám đàn ông nguyện chết.

Lăng U đi đến sau tảng đá, cô biết cô không xứng tiếp xúc với họ nên chỉ dám nấp một bên nhìn trộm, không ngờ lại nghe được điều không nên nghe.

Bạch Vô Thường chỉ đi chậm hơn cô có một chút, khi đến sau lưng cô, lại thấy đôi mắt to của cô đang long lanh nước mắt. Rốt cuộc cô đã nghe thấy những gì?

" Ta thật không hiểu, công chúa của chúng ta vừa xinh đẹp lại mạnh mẽ như vậy, tại sao Diêm Vương đại nhân lại đi thích một phàm nhân yếu ớt kia?"

" Ai biết được khẩu vị của ngài ấy. Ít nhất ngài ấy cũng đã đồng ý thú công chúa điện hạ."

" Ta nghe nói phàm nhân kia đang mang thai con của ngài ấy nên mới được giữ lại. Đợi công chúa điện hạ của chúng ta về làm nữ chủ nhân của U Minh này, không phải nàng ta sẽ phải cuốn gói đi sao?"

"............"

Lăng U thất thần nhốt bản thân trong phòng mấy ngày không chịu đi ra, cô chỉ để đám người hầu bê đồ ăn vào rồi đuổi họ ra ngoài. Hôm đó nghe được những lời bàn tán từ đám tiên nữ kia, Lăng U cảm thấy tim mình như bị ngàn cây kim đâm phải. Anh từng nói sẽ không thú bất cứ ai, giờ lại chấp nhận lấy một nữ nhân khác.

Từng giọt nước mắt trong suốt rơi trên gò má xinh đẹp của cô. Thời gian và sự sủng ái của anh khiến Lăng U quên mất bản thân chỉ là một phàm nhân không xứng với anh. Người ta là công chúa của Thiên giới, cô lấy gì tranh giành anh với người ta?

Biết khóc sẽ không tốt cho bé con nhưng Lăng U vẫn không kìm được nước mắt, chỉ cần nghĩ đến cảnh anh cùng nữ nhân khác âu yếm trước mặt cô, trái tim lại hung hăng thắt lại đầy đau đớn.

Bạch Vô Thường biết chuyện cũng cảm thấy giận thay cho Lăng U. Những ngày gần cô khiến hắn cảm thấy yêu mến cô hơn cả ông anh trai sinh đôi kia. Nghĩ đến việc Hắc Vô Thường biết chuyện nhưng lại giấu hắn khiến Bạch Vô Thường hận không thể đấm anh trai mình một cái.

" Tiểu Lăng U......." Bạch Vô Thường luôn túc trực bên ngoài cửa của Lăng U mỗi ngày, vừa thấy cô mở cửa bước ra đã vội vàng chạy đến.

" Chúng ta đi dạo rừng Mạn Châu Sa Hoa đi." Lăng U để người hầu đỡ mình chậm chạp đi ra.

Sau mấy ngày u sầu trong phòng, Lăng U rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, cô biết vị trí của bản thân ở đâu, cũng không dám trèo cao.

Bạch Vô Thường thương xót nhìn Lăng U. Rừng Mạn Châu Sa Hoa là nơi xa nhất điện Diêm Vương. Trước kia Lăng U luôn đi dạo ở bờ sông Vong Xuyên vì cô không thể đi được xa, mà chỗ đó lại gần điện Diêm Vương.

" Sắp đến mùa rụng hoa rồi." Lăng U vuốt một cánh hoa khẽ nói. Sau mùa rụng hoa, lá sẽ mọc ra, chỉ tiếc hoa và lá mãi mãi không thể cùng nhau tồn tại.

" Hơn 1 tháng nữa thôi là hoa rụng hết rồi, lúc đó chỉ còn mỗi lá." Bạch Vô Thường nhìn Lăng U như vậy, tâm lại bất mãn hơn với Diêm Vương đại nhân và Hắc Vô Thường. Từ hôm Hắc Vô Thường mang văn kiện gì đó đến gặp Diêm Vương, sau hôm đó liền không thấy đến tìm Lăng U nữa.

" Lão Bạch, có thể giúp ta không? Sắp xếp một nhà cho ta đầu thai chuyển kiếp."

- -
Đền bù cho mn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK