Có thể ở bên cạnh hắn thời khắc nào, Khiết Băng sẽ trân trọng thời khắc đó. Thời gian ngắn ngủi còn lại, cô vẫn mong hai người có những kỷ niệm đẹp.
Sau này trở thành người dưng, cô sẽ đứng ở phía xa, âm thầm chúc phúc cho Thẩm Hạo Khanh.
Và chị gái của mình…
Tối nay Khiết Băng đặc biệt chuẩn bị một bàn tiệc nhỏ ở ngoài trời dành riêng cho hai người. Dưới dải đèn vàng ấm ấp, gương mặt của Thẩm Hạo Khanh càng trở nên ma mị, mê hồn. Hắn chăm chú nướng thịt trên vỉ, thi thoảng còn liếc nhìn Khiết Băng, bắt gặp cô cũng đang nhìn mình.
“Tâm trạng hôm nay tốt vậy sao?”
Nghe Thẩm Hạo Khanh hỏi, Khiết Băng khẽ gật đầu, mỉm cười đáp lại:
“Phải! Có thể ở cạnh anh thì tâm trạng sẽ tự nhiên tốt lên.”
Thẩm Hạo Khanh bỗng trở nên trầm mặc, trái tim bắt đầu xao động vì câu nói kia. Tâm tư người đàn ông này đang nhiễu loạn, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh như thường. Hắn gặp thịt ra dĩa rồi để lên bàn, giọng nói cất lên nhẹ vô cùng:
“Ninh Khiết Băng, cô đừng ngu ngốc nữa!”
Ban nãy Khiết Băng còn vui vẻ một chút, bây giờ lại chẳng thể nặn ra nổi nụ cười. Không khí xung quanh trùng xuống một cách đáng sợ, ngoại trừ tiếng bát đũa va chạm vào nhau, thì hầu như không còn bất kỳ âm thanh nào.
Âm thanh của nhạc chuông điện thoại cắt ngang bầu không khí gượng gạo này, Thẩm Hạo Khanh ra gốc cây ở đằng xa nghe điện thoại, chỉ thấy hắn nói chuyện với người kia rất lâu. Lát sau quay lại liền trở nên vội vã.
“Tôi có chút chuyện phải đi ngay. Cũng không biết khi nào về, nếu thấy trễ cô hãy ngủ trước đi, không cần đợi.”
“Hạo Khanh, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không phải chuyện liên quan đến cô.” Hắn đáp nhanh rồi đi cầm chìa khóa ra thẳng xe ô tô.
Khiết Băng không yên tâm, mặc kệ lời dặn dò của Thẩm Hạo Khanh mà âm thầm đón taxi đi theo hắn. Chặng đường rất xa, đi đến hơn một tiếng đồng hồ đến ngoài vùng ven thành phố.
Xe của Thẩm Hạo Khanh dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự lớn, Khiết Băng bảo người tài xế lái đậu xe ở đằng xa, sau đó đi bộ lại gần, nép sau thân cây lớn ở bên đường, lặng lẽ quan sát động thái của hắn.
Một chiếc xe sang trọng đi đến từ phía đối diện, người phụ nữ bước ra từ trong xe làm cho Khiết Băng giật mình vì bất ngờ.
Là chị gái của cô, Ninh Khiết Quỳnh!
Cô ta đang mải mê nghe điện thoại, hồi lâu mới phát hiện Thẩm Hạo Khanh đang đứng trước cổng đợi mình.
“Thẩm Hạo Khanh?”
Cô ta nhìn chiếc taxi vẫn còn đậu ở đó, định mở cửa xe chui vào nhưng bị Thẩm Hạo Khanh nhanh tay kéo ngược trở lại. Hắn hơi dùng lực, bóp nhẹ cổ tay của người con gái kia.
“Em vẫn còn muốn trốn anh?”
“Hạo Khanh, sao anh tìm ra được nơi này?”
“Không quan trọng. Quan trọng là anh tìm thấy em rồi, Khiết Quỳnh, những lời em từng hứa bây giờ nên thực hiện rồi đúng không?”
Thẩm Hạo Khanh dịu lại, nắm lấy hai bàn tay Ninh Khiết Quỳnh. Hắn quỳ xuống, cúi đầu hôn lên mu bàn tay trắng nõn kia, cử chỉ ân cần.
“Khiết Quỳnh, gả cho anh nhé?”
Ninh Khiết Quỳnh có chút bối rối, không nghĩ Thẩm Hạo Khanh tìm ra mình nhanh như vậy. Cô ta vẫn còn đang phân vân, nhất thời không muốn nghĩ đến chuyện kết hôn cùng hắn.
“Hạo Khanh, chuyện này để nói sau đi. Em mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi.”
Cô ta hất tay hắn ra, mở cửa vào trong nhà. Thẩm Hạo Khanh vẫn đứng ở bên ngoài, chờ đợi một hồi lâu mới rời đi.
Khiết Băng đứng một góc chứng kiến tất cả, trái tim như bị người ta xát muối vào. Nước mắt chảy xuống mặn chát, khóe môi cô run lên bần bật, lòng quặn thắt không sao cất thành lời.
Cô ngồi sụp xuống đất, rủ rượi như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Thẩm Hạo Khanh nói rất đúng, cô không nên yêu hắn, ngàn vạn lần cũng không được yêu hắn.
Nhưng mà con người ta sao có thể chống lại cảm xúc thật của trái tim mình. Lý trí nhu nhược không thể đánh bại bản năng trong người, dù có ôm về muôn vàn cay đắng, đến cuối cùng vẫn không thể quên được người.
Chuyện tình cảm giữa ba người, chắc chắn một người đau...
Trời càng tối, bóng mây đen như nuốt chửng vầng trăng sáng. Màn đêm càng thêm phần u ám, gió nổi mạnh, quật bay lá khô ven đường, bay loạn xạ ra tứ phía.
Bụi cuốn vào khóe mắt Khiết Băng khiến nó cay xè, đỏ quạch lên hằn rõ từng đường vân máu. Trời bắt đầu nổi sấm đùng đùng, dự định sẽ có một cơn mưa nặng hạt.
Khiết Băng nghe thấy tiếng thắng xe gấp, người đàn ông từ trên xe bước ra, không giống như những gì cô mong đợi, người kia không phải là Thẩm Hạo Khanh.
“Sao lại ngồi ở đây khóc?”
Khiết Băng lau vội dòng nước mắt đang giàn dụa trên hai gò má, cường quật đứng thẳng dậy. Lại là người đàn ông đó – Cao Minh Viễn, sao hắn cứ trùng hợp xuất hiện trước mặt cô vậy?
“Không có gì.”
Cô toan bỏ đi thì trời mưa tí tách, Cao Minh Viễn liền kéo cô vào trong xe. Bất lực, Khiết Băng chỉ đành nghe theo hắn.
Cao Minh Viễn không nói gì, muốn để cho Khiết Băng ngồi yên một chỗ bình tĩnh lại tâm trạng. Hắn nhận được một cuộc gọi, không cần xem cũng biết là của ai.
Cao Minh Viễn không nói gì, muốn để cho Khiết Băng ngồi yên một chỗ bình tĩnh lại tâm trạng. Hắn nhận được một cuộc gọi, không cần xem cũng biết là của ai.
Ninh Khiết Quỳnh nói cho Cao Minh Viễn chuyện Thẩm Hạo Khanh đến tìm mình, cô ta nghi ngờ hắn tiết lộ với người đàn ông kia nơi ở của mình. Cao Minh Viễn giả vờ không biết, nhưng thực chất chuyện này đều do một tay hắn làm.
Cuộc gọi Thẩm Hạo Khanh nhận được là Cao Minh Viễn thuê người báo tin cho hắn.
“Khiết Băng, để tôi đưa cô về.”
“Không… tôi không muốn về nhà.” Khiết Băng thảng thốt, vội vàng từ chối lời đề nghị của hắn.