• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 68: Biến mất trong tiệc rượu
Đối diện với câu hỏi của Sở Trạch, Thẩm Hạo Khanh không có phản ứng gì. Hắn đứng yên ở một chỗ, đến lúc Khiết Băng nắm tay Sở Trạch định rời đi, hắn mới níu cô lại.
“Khiết Băng, em đừng đi. Về nhà với anh có được không?”
Cô cự tuyệt thu tay lại, gương mặt lạnh tanh nhìn đi nơi khác. Sở Trạch kéo cô lại sát người mình, rồi lớn tiếng nói:
“Để em gái tôi được yên đi. Con bé sẽ không bao giờ trở về bên cậu đâu.”
“Sở Trạch, cậu cho tôi nói chuyện riêng với Khiết Băng một lát.” Thẩm Hạo Khanh hạ thấp giọng cầu xin.
Không đợi Sở Trạch trả lời, Khiết Băng đã dứt khoát quay lưng về phía hắn. Cô cắn nhẹ môi dưới, cố gắng kiềm nén nỗi đau trong lòng, cứng rắn nói từng câu tuyệt tình.
“Thẩm Hạo Khanh, kết thúc thật rồi. Tôi đã quyết định từ bỏ hết tất cả những chuyện trong quá khứ, vì vậy anh cũng đừng tìm tôi nữa.”
Cho đến khi Khiết Băng cố gắng nhiều như vậy, Thẩm Hạo Khanh vẫn không xiêu lòng. Vậy lúc cô quyết định từ bỏ, hắn lấy tư cách gì để cầu xin cô quay lại chứ?


Cho đến khi Khiết Băng cố gắng nhiều như vậy, Thẩm Hạo Khanh vẫn không xiêu lòng. Vậy lúc cô quyết định từ bỏ, hắn lấy tư cách gì để cầu xin cô quay lại chứ?
Giữa hai người, đã là chuyện không thể rồi…
Thẩm Hạo Khanh đau đớn nhìn bóng lưng Khiết Băng xa dần, tim hắn như thắt quặn lại. Phải làm sao thì cô mới chịu tha thứ cho hắn, hay thậm chí đơn giản là mở lòng, chịu cho hắn một cơ hội sửa lỗi?
“Khiết Băng, anh sai rồi. Anh thật sự rất hối hận…”

Từ lần đầu tiên gặp lại Khiết Băng ở cánh đồng hoa oải hương, Thẩm Hạo Khanh vẫn không bỏ cuộc. Hôm nào hắn cũng đến căn nhà gỗ nơi hai anh em cô sống, đứng lì trước cổng nhà mong được gặp cô gái nhỏ.
Suốt ba ngày liên tiếp, ngày nào hắn cũng đứng đến khi trời tối mò, rồi ôm thất vọng rời đi.
Hôm nay Sở Trạch sẽ dẫn Khiết Băng đến buổi tiệc rượu để làm quen với những người bạn mới. Chính vì muốn Sở Trạch yên tâm, cô đã hứa với anh sẽ mở rộng lòng mình, từ từ đón nhận cuộc sống tươi đẹp.
Sáu giờ tối, Khiết Băng thay trang phục dạ hội, cùng Sở Trạch đến bữa tiệc xa xỉ.


Cao Minh Viễn cũng đến, thậm chí Ninh Khiết Quỳnh còn chỉ cho người đàn ông này dùng mưu kế để lợi dụng Khiết Băng giúp mình thoát khỏi tội bắt cóc.
Tuy rằng cách này có chút bỉ ổi, nhưng Cao Minh Viễn không còn nhiều thời gian nữa. Hắn đành phải đồng ý, phối hợp với Ninh Khiết Quỳnh.
Và dĩ nhiên trong bữa tiệc này, không thể thiếu sự xuất hiện của Thẩm Hạo Khanh.
Bất kể nơi nào Khiết Băng hiện diện, hắn sẽ tìm đến. Thẩm Hạo Khanh tin rằng cô vẫn còn yêu mình, chỉ cần hắn cố gắng thật nhiều, nhất định sẽ có ngày cảm hóa được trái tim cô gái nhỏ.1
“Khiết Băng, đừng căng thẳng, cứ thả lòng người thôi. Tối nay em gái của anh thật xinh đẹp!”
Cô khẽ mỉm cười, không muốn phá hỏng sự kỳ vọng của Sở Trạch. Khiết Băng khoác tay anh đi chúc rượu mọi người, rồi làm quen với một người đàn ông đứng gần đó.
“Đây là Peter, một người bạn của anh. Còn đây là Khiết Băng, em gái tôi.” Sở Trạch nhiệt tình giới thiệu.
Người đàn ông kia là con trai vị chủ tịch công ty đối tác với Sở thị, hiện tại đang định cư ở Pháp. Đều là người đồng hương nên dễ nói chuyện, Sở Trạch cũng yên tâm hơn khi để Khiết Băng kết bạn với anh ta.


Người đàn ông kia là con trai vị chủ tịch công ty đối tác với Sở thị, hiện tại đang định cư ở Pháp. Đều là người đồng hương nên dễ nói chuyện, Sở Trạch cũng yên tâm hơn khi để Khiết Băng kết bạn với anh ta.
Cô lịch sự cúi đầu chào, nhưng chẳng biết nói gì, chỉ đứng một bên nhìn hai người đàn ông nói chuyện qua lại. Ngay lúc này có một người phục vụ đi đến, ghé sát vào tai Sở Trạch thầm thì.
“Người đó gấp lắm sao? Được, chờ tôi một lát.”
Không biết là ai tìm Sở Trạch, chỉ thấy nhân viên báo lại rằng cô gái đó rất muốn được gặp anh. Nhìn sang Khiết Băng và Peter, anh nói:
“Cậu có thể giúp tôi trông chừng em gái một lát không? Tôi sẽ quay lại ngay.”
“Khiết Băng, em đứng nói chuyện cùng Peter, rồi đợi anh nhé!”
Cô hiểu chuyện gật đầu, có lẽ là một đối tác làm ăn nào đó tìm Sở Trạch, cô đâu thể đi theo làm vướng tay vướng chân anh được.
Peter rót cho Khiết Băng một ly rượu vang. Anh ta nhiệt tình không để Khiết Băng từ chối, cô uống một ly, rồi lại một ly nữa. Tổng cộng đã cạn với anh ta bốn ly rượu rồi!


“Peter, tôi thật sự không uống nổi nữa.”
“Cô nể tình tôi uống thêm một ly nữa đi!” Peter nài nỉ.
Vì bữa tiệc này khá đông người, Thẩm Hạo Khanh có việc lại đến hơi trễ. Nên từ lúc hắn vào, phải mất một lúc lâu mới tìm ra bóng dáng của Khiết Băng. Nhìn thấy Sở Trạch bỏ cô cho người đàn ông lạ mặt mà ra ngoài, hắn không khỏi oán trách.
Bước chân Thẩm Hạo Khanh tiến dần về phía cô, đúng lúc phía đối diện, Cao Minh Viễn cũng bước về phía trước. Thẩm Hạo Khanh xui xẻo đụng phải một cô gái tham gia trong bữa tiệc, hắn không thể không nán lại, đỡ cô ta đứng dậy được.
“Xin lỗi anh, nhưng đây là bạn gái tôi, mong anh tự trọng.” Cao Minh Viễn nhanh hơn anh trai của mình, trực tiếp đến ôm eo Khiết Băng.
Peter rơi vào tình thế khó xử, Cao Minh Viễn nhân cơ hội đưa cô đi khỏi. Thẩm Hạo Khanh lờ mờ thấy bóng dáng hắn ta, trong lòng trở nên thấp thỏm.
“Cao Minh Viễn, đứng lại đó…”
Thẩm Hạo Khanh chen qua lớp người đông đúc, hối hả đi về phía hai người họ. Nhưng mà mới thoáng một cái, hắn đã không thấy Cao Minh Viễn và Khiết Băng nữa rồi.


Chap 69: Lợi dụng
Cao Minh Viễn đưa Khiết Băng vào trong thang máy, cô vùng vẫy, muốn thoát khỏi vòng tay của hắn.
“Cao Minh Viễn, anh mau buông tôi ra.”
“Đừng sợ, anh sẽ không làm hại em đâu! Chúng ta ra đằng kia nói chuyện một lát được không?”
Mặc dù Khiết Băng không tình nguyện, nhưng vẫn bị Cao Minh Vẫn kéo đi. Hắn đưa cô đến sân thượng của tòa nhà, ở độ cao này, hai người có thể nhìn thấy cánh đồng hoa oải hương bên dưới.
Bầu trời lấp lánh ánh sao, thêm bóng trăng vàng chiếu rọi xuống đất, càng làm khung cảnh xung quanh trở nên thơ mộng. Khiết Băng ngây người, rồi trầm ngâm đứng tựa vào lan can, phóng tầm mắt ra đằng xa theo đường hoa dài bất tận.
Cao Minh Viễn bước lại gần, Khiết Băng nhíu mày, cảnh giác dịch sang một bên. Hắn ta thở dài, rồi lên tiếng:
“Em không cần cảnh giác với anh như vậy đâu.”
Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng ở một chỗ. Cao Minh Viễn nhìn lên bầu trời đầy sao sáng, lại nhìn xa xăm về phía trước, khẽ cười:


“Ở ngoài này thật bình yên đúng không? Bên trong ồn ào như vậy, thật sự không thích hợp với em đâu!”
Khiết Băng không hiểu Cao Minh Viễn đang muốn ám chỉ điều gì, chỉ là cô biết hắn đến tìm mình chắc chắn có mục đích. Nghĩ vậy, cô liền nói:
“Có chuyện gì anh nói nhanh đi. Sở Trạch đang đợi, tôi còn phải nhanh chóng quay lại bữa tiệc nữa.”
Cao Minh Viễn xoay người về phía Khiết Băng. Quan sát cô một lúc, rồi hắn hơi cúi đầu, ra vẻ thành khẩn:
“Khiết Băng, anh muốn gửi lời xin lỗi đến em. Xin lỗi vì đã vô tình kéo em vào ân oán giữa anh và Thẩm Hạo Khanh, xin lỗi vì đã làm em tổn thương sâu sắc. Em… tha thứ cho anh có được không?”
Cao Minh Viễn kiên nhẫn chờ đợi Khiết Băng đáp lại lời hắn. Cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thở phào như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tha thứ hay không tha thứ cho hắn, đối với cô không quá quan trọng.
Nếu Cao Minh Viễn đã nói vậy, Khiết Băng cũng chẳng cần làm khó hắn. Một cái gật đầu của cô có thể làm cả hai thấy thoải mái, vậy cô cũng không ngần ngại.


“Được, dù sao tôi cũng muốn quên hết mọi chuyện trong quá khứ. Chỉ là sau này, chúng ta cứ xem như không quen biết nhau đi.”
Cao Minh Viễn hiểu ý tứ trong câu nói của Khiết Băng. Tuy cô chấp nhận tha thứ cho hắn, nhưng lại không còn chút sự tin tưởng nào dành cho người đàn ông này nữa. Bản thân hắn hiểu rất rõ, sau này có muốn kết bạn với cô cũng khó.
Cao Minh Viễn xoay người lấy chai rượu vang trên bàn, rót ra hai chiếc ly thủy tinh đã chuẩn bị sẵn. Hắn cầm một ly rượu trên tay, một ly đưa cho cô gái nhỏ.
Chần chừ mất mấy giây, hắn mới nói:
“Uống với anh một ly, xem như chúng ta hòa giải hết mọi chuyện nhé.”
Khiết Băng không nghĩ ngợi nhiều, một hơi đã uống cạn ly rượu. Sau khi đặt ly rượu lên bàn, cô quay người rời đi.
Nếu không tìm thấy cô, chắc chắn Sở Trạch sẽ rất lo lắng. Cho nên cô phải nhanh chóng quay lại bữa tiệc mới được.
Khiết Băng đi dọc theo hành lang lối vào, không hiểu sao cô lại thấy chóng mặt. Có lẽ tối nay cô uống nhiều rượu, nên đầu óc mới lâng lâng như vậy.


Khiết Băng đi dọc theo hành lang lối vào, không hiểu sao cô lại thấy chóng mặt. Có lẽ tối nay cô uống nhiều rượu, nên đầu óc mới lâng lâng như vậy.
Rầm!
Cô bước thêm ba bước, sau đó ngã sầm xuống sàn. Lúc còn sót lại chút ý thức cuối cùng, Khiết Băng cảm nhận được có ai đó bế mình lên.
Cao Minh Viễn đưa cô về phòng khách sạn đã chuẩn bị từ trước, hắn cũng hết cách mới nghĩ đến trò bỉ ổi này. Nhìn Khiết Băng nằm bất tỉnh trên giường, Cao Minh Viễn cảm thấy thật tội lỗi.
“Khiết Băng, xin lỗi em.”
Hắn lấy ra một văn kiện trong chiếc cặp táp, sau đó lấy mực đỏ để Khiết Băng lăn tay, đóng vào trong tờ giấy chứng minh Cao Minh Viễn vô tội. Làm xong thì hắn rời đi, để lại cô gái nhỏ nằm một mình trong phòng.1
Có văn kiện này trong tay, hắn ta sẽ không sợ bị Thẩm Hạo Khanh đe dọa nữa. Sau này có mở lại đại hội cổ đông, Cao Minh Viễn cũng không phải kiêng dè.
Thẩm Hạo Khanh vẫn đang tìm Khiết Băng. Hắn nhìn thấy cô nhân viên phục vụ ở đằng xa, liền chạy đến hỏi:
“Xin lỗi, cô có nhìn thấy một cô gái phương Đông, mặc váy dạ hội màu đen không?”


“Xin lỗi, cô có nhìn thấy một cô gái phương Đông, mặc váy dạ hội màu đen không?”
Cô nhân viên liền nói vừa nhìn thấy Khiết Băng được một người đàn ông bế đi, rồi chỉ tay về dãy phòng nghỉ dành cho khách ở phía bên trái.
Thẩm Hạo Khanh vội đến đó, hắn hỏi nhân viên lễ tân, quả nhiên Cao Minh Viễn đã đặt phòng từ trước. Trong lòng Thẩm Hạo Khanh tràn ngập cảm giác bất an, sợ rằng Cao Minh Viễn có ý đồ bậy bạ với cô gái nhỏ.
“Không thể được! Cao Minh Viễn, nếu cậu dám làm gì Khiết Băng, tôi sẽ giết cậu.”
Thẩm Hạo Khanh tìm đến phòng mà Cao Minh Viễn thuê, không nói lời nào đã đạp cửa xông vào bên trong. Hắn nhìn quanh phòng, gọi lớn:
“Cao Minh Viễn, cậu ra đây cho tôi.”
Căn phòng im ắng lạ thường, Thẩm Hạo Khanh tìm cả trong nhà tắm vẫn không thấy hắn ta đâu, chỉ thấy Khiết Băng đang nằm ngủ say trên giường.
“Khiết Băng, em tỉnh dậy đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK