Thẩm Hạo Khanh lái xe đưa Khiết Băng về nhà. Hắn đã gọi đến bệnh viện, nhờ người làm thủ tục xuất viện giúp cô. Hắn tắm xong trở ra thì không thấy Khiết Băng đâu, tâm trạng liền có chút hụt hẫng.
Cộc, cộc…
Cô gõ cửa đi vào. Từ nãy đến giờ Khiết Băng xuống dưới nhà, pha sữa nóng cho Thẩm Hạo Khanh uống. Thấy hắn chỉ quấn một chiếc khăn mỏng ngang hông, ngồi thất thần bên ghế sofa gần cửa sổ, cô liền mở tủ lấy ra một bộ quần áo.
“Hạo Khanh, quần áo của anh…”
Khiết Băng đặt đồ xuống ghế sofa cạnh chỗ hắn ngồi. Cô toan quay người bỏ đi liền bị Thẩm Hạo Khanh kéo mạnh trở lại, theo quán tính mà ngã vào người hắn.
Thẩm Hạo Khanh vừa tắm xong, trên người vẫn còn ươn ướt nước. Tay cô khẽ chạm vào ngực hắn, cảm giác da thịt săn chắc, mát rượi lan truyền khắp các đầu ngón tay. Khiết Băng giật mình, rút tay định đứng dậy thì bị hắn chặn lại.
“Sao thế? Cô tránh tôi?”
“A, không có…” Cô nói lí nhí trong miệng.
Thẩm Hạo Khanh im lặng nhìn cô, Khiết Băng bối rối, nhất thời quay mặt sang chỗ khác. Tư thế hiện tại có chút khó chịu, cô bèn chỉnh lại, sau đó ngượng ngùng cất tiếng:
“Hạo Khanh, anh.. anh mặc quần áo vào đi.”
“Sắp đi ngủ rồi, tại sao phải mặc?” Hắn hỏi, giọng điệu có chút mờ ám.
Khiết Băng ngượng đỏ mặt, đầu hơi cúi thấp xuống. Cửa sổ vẫn mở, gió lạnh từ bên ngoài tràn vào, giống như muốn đóng băng từng tế bào trên cơ thể cô gái nhỏ.
Cô khẽ rùng mình, vô thức nép vào lồng ngực hắn.
“Không mặc đồ rất dễ bị cảm, hơn nữa… anh nên đi tìm chị Khiết Quỳnh đi.”
Thẩm Hạo Khanh nhíu mày đầy khó hiểu, bây giờ đã hơn chín giờ tối, hắn tìm Ninh Khiết Quỳnh để làm gì?
“Tại sao tôi phải tìm cô ấy?” Hắn tiếp tục hỏi.
Khiết Băng cười gượng, nói Ninh Khiết Quỳnh vừa mới gọi cho cô. Cô ta vì không liên lạc được với Thẩm Hạo Khanh nên mới hỏi thăm từ chỗ của Khiết Băng. Lúc trò chuyện, Ninh Khiết Quỳnh còn ẩn ý khuyên cô tránh xa hắn.
Khiết Băng cười gượng, nói Ninh Khiết Quỳnh vừa mới gọi cho cô. Cô ta vì không liên lạc được với Thẩm Hạo Khanh nên mới hỏi thăm từ chỗ của Khiết Băng. Lúc trò chuyện, Ninh Khiết Quỳnh còn ẩn ý khuyên cô tránh xa hắn.
“Chị ấy rất lo cho anh. Hạo Khanh à, anh đến chỗ của chị đi.”
Khiết Băng gỡ bàn tay hắn ra khỏi cổ tay mình, ngay lập tức bị Thẩm Hạo Khanh đẩy ngã ra ghế sofa. Hắn đè lên người cô, mắt lừ lừ nhìn Khiết Băng tràn đầy sự tức giận.
“Ninh Khiết Băng, lúc trước là ai mắng tôi trơ trẽn, chưa ly hôn mà đi tìm người phụ nữ khác? Bây giờ cô định nuốt lời, muốn đẩy tôi đến chỗ Khiết Quỳnh sao?”
Khiết Băng sững sờ nhìn Thẩm Hạo Khanh. Ngày hôm đó cô say quá nên mới nói linh tinh, tự nhiên hắn nhắc lại chuyện này là có ý gì?
“Em…”
Thẩm Hạo Khanh nhấc bổng Khiết Băng, bế thốc về giường ngủ lớn. Hắn bất giác cúi người, cánh môi phủ lên môi cô, răng cắn chặt khiến đôi môi sưng tấy lên như để trừng phạt. Hắn bóp nhẹ cằm cô gái nhỏ, ép cô nhìn thẳng vào gương mặt mình.
“Ninh Khiết Băng, cô có yêu tôi không?"1
Khiết Băng mím môi quay mặt đi chỗ khác, tỏ rõ sự chống đối với Thẩm Hạo Khanh. Cô yêu hắn thì sao chứ? Không phải người hắn yêu là chị gái cô sao? Khiết Băng thật sự không hiểu nổi hắn đang nghĩ gì nữa. Rốt cuộc với hắn, cô là gì?
Kẻ thế thân! Thẩm Hạo Khanh từng nói với Khiết Băng như vậy. Nếu đã không quan trọng, tại sao còn muốn biết?
“Trả lời tôi?”
Thẩm Hạo Khanh khẽ gằn lên, không cho cô trốn tránh câu hỏi của hắn. Nhưng mà cô mệt mỏi lắm rồi, ngay lúc này chỉ muốn buông xuôi tất cả…
Một bên là tình yêu, một bên là tình thân, nên nắm cái nào buông cái nào, trong lòng Khiết Băng hiểu rất rõ.
Huống hồ từ đầu đến cuối, Thẩm Hạo Khanh chưa một lần nói thích cô!
“Điều đó quan trọng ư? Thẩm Hạo Khanh, dù sao người anh yêu cũng là chị Khiết Quỳnh, anh cần gì phải hành hạ tôi như vậy!”
Khiết Băng chua xót trong lòng. Đã đến lúc cô ngừng ảo tưởng mà đối diện với thực tại rồi. Thẩm Hạo Khanh và Khiết Quỳnh cũng đã chuẩn bị cho hôn lễ, chỉ chờ khi kết thúc một tháng, cô và hắn ký giấy ly hôn, hai người họ có thể chính thức ở bên nhau rồi.
Cô còn mong chờ gì ở cái cuộc hôn nhân giả dối này?
“Cô nói đúng! Cô có yêu tôi hay không, không quan trọng. Chỉ là hiện tại cô vẫn còn là thiếu phu nhân nhà họ Thẩm, có nghĩa vụ cần làm vẫn phải làm đúng không?”
Hắn nói câu này khiến Khiết Băng thấy sợ. Dường như Thẩm Hạo Khanh đang cố kìm nén cơn tức giận, như để chờ đến thời điểm thích hợp, bộc phát ra toàn bộ. Tim cô đập thình thịch, lông mao trên cơ thể theo động tác tắt đèn của hắn mà dựng đứng lên.
Ánh trăng chiếu rọi qua khung cửa sổ, phảng phất khuôn mặt Thẩm Hạo Khanh trong màn đêm mịt mờ. Chiếc khăn quấn trên người hắn rơi xuống đất, Thẩm Hạo Khanh không có lấy một động tác dư thừa, từng bước lột sạch quần áo trên người cô xuống.
“Hạo Khanh, đừng…”
Đây không phải là lần đầu hai người ân ái, nhưng Khiết Băng lại cảm thấy ngột ngạt đến lạ. Giống như đêm tân hôn hôm ấy, hắn cuồng bạo với suy nghĩ muốn giày vò cô, tuyệt nhiên không mang chút yêu thương nào.
Đây không phải là lần đầu hai người ân ái, nhưng Khiết Băng lại cảm thấy ngột ngạt đến lạ. Giống như đêm tân hôn hôm ấy, hắn cuồng bạo với suy nghĩ muốn giày vò cô, tuyệt nhiên không mang chút yêu thương nào.
“Hức… Hạo Khanh, xin anh nhẹ một chút…”
Chap 37: Bắt cóc Ninh Khiết Quỳnh
Sáng hôm sau Thẩm Hạo Khanh thức dậy, Khiết Băng nằm bên cạnh vẫn còn ngủ say. Cô quay người về phía hắn, mảnh chăn đắp hờ ngang bụng, để lộ tấm lưng trần loang lổ những vết bầm tím.
Thẩm Hạo Khanh rướn người về phía trước, hôn nhẹ lên mái tóc cô. Cả người cô nóng hổi như phát sốt, vầng trán nhăn nhíu lại, hình như đang rất khó chịu.
“Khiết Băng.” Hắn khẽ gọi.
Cô nằm im thiêm thiếp, không có động tĩnh gì. Thẩm Hạo Khanh liền đi vào trong phòng tắm, giặt khăn bằng nước ấm rồi quay trở về giường.
Hắn lau mặt cho Khiết Băng, rồi lau đi mồ hôi trên cơ thể cô. Hắn bất lực nhìn bộ dạng không còn chút sức sống nào của cô, lòng trào dâng lên cảm giác chua xót.
Hắn cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa! Rõ ràng hắn có tình cảm với Khiết Băng, nhưng vẫn chọn cách làm tổn thương cô gái nhỏ…
“Chết tiệt!”
Thẩm Hạo Khanh đấm mạnh tay xuống giường, miệng thở dài ảo não. Hôm qua hắn hỏi Khiết Băng có yêu mình không, là để xác nhận tình cảm cô dành cho hắn. Nhưng mà cô chọn cách im lặng, kỳ thực khiến hắn rất bối rối.
Hơn nữa, Thẩm Hạo Khanh có thể bỏ rơi Ninh Khiết Quỳnh sao?
Lương tâm hắn không cho phép!
Thẩm Hạo Khanh ngồi thừ ra giường, nhớ về khoảng thời gian ở bên cạnh Khiết Băng. Hắn tự trách bản thân mình, sao có thể dễ dàng rung động trước cô gái khác như vậy? Rõ ràng, trong tim hắn chỉ nên chứa một mình Ninh Khiết Quỳnh!
Thẩm Hạo Khanh rất hối hận, hối hận vì quyết định cưới Khiết Băng để trả thù, bù đắp cho danh dự của hắn.
Đến cuối cùng, hắn lại yêu cô…
Thẩm Hạo Khanh suy nghĩ rất nhiều chuyện, không sao tránh khỏi cảm giác mơ hồ. Hắn cứ thấy bản thân đã bỏ lỡ điều gì đó, dường như rất quan trọng.
Nhưng rốt cuộc là điều gì?
Điện thoại đặt trên bàn rung lên, Thẩm Hạo Khanh khẽ cau mày nhìn lên màn hình, trên đó hiển thị tên của Ninh Khiết Quỳnh.
“Khiết Quỳnh, em gọi cho anh sớm như vậy là có chuyện gì sao?”
Đầu dây bên kia im lặng, lát sau mới có tiếng cười vang lên. Thẩm Hạo Khanh chợt có linh cảm xấu, quả nhiên…
“Thẩm Hạo Khanh, nếu mày muốn cứu Ninh Khiết Quỳnh thì mau đến đây.”
“Không! Hạo Khanh… anh đừng đến…”
Nghe thấy giọng nói hoảng loạn của Ninh Khiết Quỳnh, hắn càng thêm lo lắng. Thẩm Hạo Khanh vội đàm phán với bọn họ, chấp nhận mọi yêu cầu từ phía đối phương.
Tiền chuộc là năm tỷ, Thẩm Hạo Khanh vội sai người chuẩn bị. Bọn người bắt cóc cảnh cáo hắn phải tự mình đến, không được báo cảnh sát, nếu không tính mạng của Ninh Khiết Quỳnh khó lòng giữ được.
Hắn quay sang nhìn Khiết Băng, không thể yên tâm về cô. Nhưng mà Ninh Khiết Quỳnh đang gặp nguy hiểm, hắn không thể bỏ mặc.
Sau khi giao cô gái nhỏ cho dì Lý chăm sóc, hắn vội rời đi.
Địa chỉ bọn bắt cóc gửi cho hắn là một nhà kho bỏ hoang nằm ở ngoại ô thành phố. Thẩm Hạo Khanh sau khi lấy hai vali chứa năm tỷ tiền mặt liền cùng thư ký của mình, lái xe đến đó.
Thẩm Hạo Khanh căn dặn anh thư ký đợi bên ngoài xe, chỉ mình hắn là vào trong nhà kho. Nơi này rất rộng, hắn nhìn quanh vẫn không thấy ai, đúng lúc đang định tiến sâu vào thì một tên to khỏe, khắp người xăm trổ, cầm theo cây gậy sắt, từ từ bước đến gần hắn.
“Khiết Quỳnh đâu?” Hắn hỏi, giọng nói rất thiếu kiên nhẫn.
“Đừng nôn nóng. Cho bọn tao xem tiền trước đã?”
Thẩm Hạo Khanh giận quá mất khôn, trực tiếp lao vào nắm lấy cổ áo hắn, trừng mắt thách thức:
“Tao hỏi mày rốt cuộc Khiết Quỳnh đang ở đâu?”
Bình thường Thẩm Hạo Khanh rèn luyện thể chất rất tốt, nhưng cũng không thể mạnh bằng những kẻ chuyên đấm đá như tên bặm trợn kia. Gả hất mạnh tay, xô ngã Thẩm Hạo Khanh ra đất.1
Cây gậy sắt đang cầm vung cao lên, quật mạnh vào cánh tay hắn.
“Ực…” Hắn rít mạnh, trán nhăn lại vì đau đớn.
Ngay lúc này, cánh cửa nhỏ bên phía cánh phải nhà kho mở ra, một người đàn ông trung niên kéo theo Ninh Khiết Quỳnh ra ngoài.
“Ưm… ưm…”
Cô ta bị bịt kín miệng, không thể nói nên lời. Thẩm Hạo Khanh ngước mặt lên nhìn, ngay giây sau đó liền chết lặng…
“Sao lại là ông?”
Người đàn ông mặt sẹo đang khống chế Ninh Khiết Quỳnh, không ai khác chính là kẻ đã bắt cóc hắn vào mười mấy năm về trước!
Thẩm Hạo Khanh như nổi điên lên, trong đôi mắt hằn lên từng tia máu. Hắn siết chặt mấy đầu ngón tay, không hề sợ hãi mà lao về phía trước.
Một tên, hai tên đều bị hắn đánh bại. Kể cả tên to khỏe cầm cây gậy sắt kia, hắn cũng không kiêng nễ.
“Bịch!”
Thẩm Hạo Khanh vật gã nằm ra đất, hơi thở gấp gáp vì mệt. Bước chân hắn hướng về người đàn ông mặt sẹo và Khiết Quỳnh, cô ta lắc đầu nguầy nguậy, như thể ngăn cản hắn.
Người kia rút con dao găm sắc nhọn từ trong túi ra, kề sát vào cổ Ninh Khiết Quỳnh. Thẩm Hạo Khanh khựng lại, gằn lên từng tiếng:
Một tên, hai tên đều bị hắn đánh bại. Kể cả tên to khỏe cầm cây gậy sắt kia, hắn cũng không kiêng nễ.
“Bịch!”
Thẩm Hạo Khanh vật gã nằm ra đất, hơi thở gấp gáp vì mệt. Bước chân hắn hướng về người đàn ông mặt sẹo và Khiết Quỳnh, cô ta lắc đầu nguầy nguậy, như thể ngăn cản hắn.
Người kia rút con dao găm sắc nhọn từ trong túi ra, kề sát vào cổ Ninh Khiết Quỳnh. Thẩm Hạo Khanh khựng lại, gằn lên từng tiếng:
“Thả cô ấy ra. Ông muốn làm gì hả?”
“Nếu mày dám bước thêm một bước, tao cắt cổ nó.” Ông ta đe dọa.
Nước mắt Khiết Quỳnh giàn dụa, bộ dạng bi thương vô cùng. Thẩm Hạo Khanh yếu lòng, nắm đấm dần lỏng ra, run rẩy cúi đầu:
“Chỉ cần ông tha cho cô ấy, tôi sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của các người.”