• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Trạch nói cho Thẩm Hạo Khanh biết toàn bộ những thứ mình điều tra được. Hắn liền tìm đến một người giúp việc lâu năm trong nhà họ Ninh để xác nhận mọi chuyện thêm một lần nữa.

Cái ngày mà Khiết Băng được đón về Ninh gia hoàn toàn trùng khớp với mốc thời gian trong trí nhớ hắn. Hơn nữa Thẩm Hạo Khanh cũng dò hỏi được từ nhỏ đến lớn, Ninh Khiết Quỳnh chưa từng bị người ta bắt cóc, cho nên cô bé năm xưa không thể nào là cô ta được.


“Tôi nhớ hôm đó lão gia đón nhị tiểu thư từ cô nhi viện trở về, trên tay cô ấy cứ ôm chặt con gấu bông màu nâu xinh xắn. Khiết Băng quý con gấu kia lắm, đến mức lúc đi ngủ cũng phải đặt nó bên cạnh mình.”

“Sau này bị đại tiểu thư nhìn trúng, nhị tiểu thư đành phải nhường lại món đồ kia cho cô ấy.” Người phụ nữ kia kể lại mọi chuyện trong tâm trạng đầy tiếc nuối.


Bà ấy cũng rất thương Khiết Băng, nhiều lần thấy cô bị hai mẹ con Ninh Khiết Quỳnh bắt nạt đã muốn đứng ra bảo vệ. Nhưng mang thân phận của một người giúp việc , có những chuyện bà chỉ biết trơ mắt đứng nhìn chứ không thể làm gì được.

Thẩm Hạo Khanh nghẹn ngào không nói nên lời, mặt ngoảnh đi chỗ khác, cười khổ. Nếu có thể nhận ra Khiết Băng sớm hơn, hắn đã không làm tổn thương cô nhiều đến như vậy.

Thẩm Hạo Khanh hỏi xong mọi chuyện thì rời đi, đúng lúc thư ký của hắn tìm đến, mang theo một nguồn tin quan trọng.

Hắn cầm lấy phong bì thư, lập tức xé ra ngay. Ở bên trong có một xấp ảnh chụp Ninh Khiết Quỳnh và người đàn ông mặt sẹo trong quán bia hôm nọ. Hắn nhanh chóng xe đến Ninh gia, ba mặt một lời đối chất với người phụ nữ kia.

Từ tối hôm qua Ninh Khiết Quỳnh sau khi trở về nhà, tâm trạng cô ta lúc nào cũng bất an. Đến cuối cùng cô ta cũng liên lạc được với Cao Minh Viễn, nhưng hắn vừa mới nghe điện thoại đã giở giọng trách móc:

“Sao em có thể nhẫn tâm như vậy? Nói cho cùng thì Khiết Băng cũng là em gái ruột của em đó.”

“Cao Minh Viễn, anh nên biết rõ muốn loại bỏ Thẩm Hạo Khanh, chúng ta bắt buộc phải làm như vậy. Với lại ngay từ ban đầu em đã thông báo cho anh biết, để anh đi cứu cô ta rồi mà? Anh còn muốn cái gì nữa?” Cô ta gắt lên.

Ninh Khiết Quỳnh muốn lợi dụng Khiết Băng để thúc đẩy quá trình chuyển nhượng cổ phần sang cho Cao Minh Viễn. Đầu tiên cô ta sai người xô cô ngã xuống sông, làm cho Khiết Băng bị thương nặng để khiến Ninh lão gia thêm phần căm ghét Thẩm Hạo Khanh. Sau đó cố ý để Cao Minh Viễn cứu Khiết Băng, thành công lấy được hào cảm từ phía ông nội.

Tuy rằng mọi người vẫn chưa biết Khiết Băng đã được cứu đi nhưng kế hoạch của Ninh Khiết Quỳnh thành công thật rồi. Vừa mới sáng nay, Ninh lão gia đã chuyển toàn bộ cổ phần của Thẩm thị mà ông đang đứng tên sang cho Cao Minh Viễn.

Ninh Khiết Quỳnh ngồi bệt xuống sàn, sau khi nói chuyện với Cao Minh Viễn, tâm trạng càng thêm tồi tệ. Cô ta làm tất cả mọi chuyện đều vì người đàn ông đó, sao hắn không chịu hiểu?

“Ninh Khiết Quỳnh, cô ra đây cho tôi!”

Cô ta nhìn về phía cửa phòng, trán nhăn lại vì tiếng ồn ào ngoài phòng khách. Giọng nói này rất giống của Thẩm Hạo Khanh, Ninh Khiết Quỳnh tự hỏi hắn đến đây làm gì?

Muốn cầu xin cô ta quay lại với hắn sao?

“Thẩm Hạo Khanh, anh còn đến đây làm gì nữa?”

Ninh Khiết Quỳnh vừa ra ngoài phòng khách, Thẩm Hạo Khanh hừng hực bước đến, ném mạnh xấp ảnh kia xuống sàn.

“Cô mau trả lời đi, rốt cuộc cô đi tìm lão già kia làm gì? Hai người đã âm mưu những gì hả?”

Ninh Khiết Quỳnh nhìn những tấm ảnh dưới chân mình, gương mặt biến sắc. Cô ta làm ra vẻ ngạc nhiên, bắt đầu viện lý do cho mình:

“Hạo Khanh, anh phải tin em. Em đi gặp ông Bách chỉ để…”

“Đủ rồi! Cô câm miệng cho tôi.” Hắn quát lên đầy dữ tợn, giây phút này đã không giữ được bình tĩnh nữa.

Đến tên của người đàn ông kia, Ninh Khiết Quỳnh còn biết. Vậy mà cô ta còn muốn thanh minh điều gì?

“Bao năm qua cô lừa dối tôi chưa đủ sao? Ninh Khiết Quỳnh, căn bản cô bé năm xưa không phải là cô. Sao cô dám hại chết Khiết Băng hả?”

Hai mắt Thẩm Hạo Khanh long sòng sọc, trực tiếp lao vào bóp cổ Ninh Khiết Quỳnh.

Mộc Tuệ vội chạy đến can ngăn, cố sức đẩy Thẩm Hạo Khanh ra. Con gái bà ta bị hắn làm bẽ mặt trước mọi người, bà ta cũng không cần làm bộ khách khí nữa.

“Cậu muốn giết người sao? Nên nhớ đây là Ninh gia, đừng có mà lộng quyền.”

Nói rồi bà ta gọi một đám vệ sĩ vào. Thẩm Hạo Khanh vẫn không run sợ, hắn cười lạnh, trừng mắt lên chất vấn ngược lại hai mẹ con Ninh Khiết Quỳnh.

“Ai mới là kẻ giết người hả? Tôi nói cho các người biết, nếu Khiết Băng có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ bắt các người chôn sống theo với cô ấy.”

Đúng lúc Ninh lão gia chống gậy đi ra, sắc mặt tiều tụy bởi vì liên tiếp chịu nhiều đả kích. Mất một đứa cháu gái đã khiến ông đau khổ lắm rồi, Ninh lão gia không thể mất thêm Ninh Khiết Quỳnh nữa.

“Cậu cút khỏi Ninh gia cho tôi. Thẩm Hạo Khanh, tôi nói cho cậu biết, toàn bộ số cổ phần của tôi ở Thẩm thị đã chuyển sang cho Cao Minh Viễn rồi. So với việc đứng đây phát điên, cậu nên nghĩ cách làm sao thay đổi cục diện trước mắt đi.”

“Tiễn khách!”

Dứt lời, đám bảo vệ kia đã lôi Thẩm Hạo Khanh ra ngoài. Nhà họ Ninh đóng chặt cửa lớn, thời gian này sẽ không tiếp bất kỳ vị khách nào nữa.Đã ba ngày trôi qua rồi mà chút tin tức liên quan đến Khiết Băng cũng không có. Thẩm Hạo Khanh sợ thân xác cô vẫn còn trôi vật vờ trong dòng nước lạnh lẽo kia, hắn đau khổ, tự dày vò bản thân đến mức không đêm nào chợp mắt ngủ được.

Cánh cửa phòng ngủ đột nhiên mở toang ra, Sở Trạch xông từ bên ngoài vào. Hắn còn chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì đã bị anh nắm chặt lấy cổ áo, giọng gằn lên dữ dội:


“Cậu biết rồi đúng không? Chuyện Khiết Băng đã mang thai được hai tháng. Sao cậu còn dám đối xử với em ấy như vậy hả?”

Đáng lẽ Thẩm Hạo Khanh phải giữ chặt Khiết Băng bên cạnh mình, chứ không phải cao ngạo để cô rời đi. Nếu ngay từ ban đầu hắn đi tìm cô, vứt bỏ cái tôi của mình mà cầu xin cô quay lại, thì mọi chuyện đã không ra nỗng nỗi này.


“Tên khốn này, cậu mau nói gì đi chứ?”

Âm thanh ù ù bên tai, Thẩm Hạo Khanh không còn nghe rõ lời của Sở Trạch nói nữa. Tâm trí hắn chỉ còn lại hai từ “mang thai” kia. Hắn… thật sự không thể tin được!

Cô đang mang thai con của hắn sao?

“Sở Trạch, tôi… tôi thật sự không biết.”

Thẩm Hạo Khanh quỳ gục xuống sàn, ôm đầu đầy đau khổ. Lần này hắn sai thật rồi, đáng lẽ hắn không nên khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ như vậy.

Để rồi đến cuối cùng phải trả một cái giá quá đắt…

“Tôi đến căn phòng Khiết Băng từng ở thì phát hiện kết quả siêu âm của bệnh viện. Thẩm Hạo Khanh à, hôm đó con bé chạy đến hôn lễ, có lẽ là để nói cho cậu biết về đứa trẻ trong bụng đấy.” Sở Trạch thở dài một cách bất lực.

Bản thân anh cũng đau lòng thay Khiết Băng và Thẩm Hạo Khanh. Một người yếu đuối luôn sợ làm tổn thương người khác, một kẻ ngạo mạn luôn muốn người khác quy phục mình, chính sự bất đồng này đã khiến họ đi đến bước đường đau thương này.

Bây giờ có nói gì cũng đã quá muộn, Sở Trạch có oán trách Thẩm Hạo Khanh cũng không khiến mọi thứ tốt đẹp hơn được. Ngay lúc này anh nên để hắn một mình, tĩnh tâm suy nghĩ lại mọi chuyện.

Sở Trạch đặt quyển nhật ký của Khiết Băng ở trên bàn, rồi rời đi.

Thẩm Hạo Khanh từng thấy qua quyển sổ này, lần nào hắn bắt gặp cô cũng tìm cách giấu nó đi. Người đàn ông này cũng rất tò mò, muốn xem thử bên trong rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì.

Trang đầu tiên là bức vẽ một chú gấu màu nâu đặt dưới gốc cây hoa tử đằng. Trái tim Thẩm Hạo Khanh bỗng chốc nhói lên từng nhịp, khuôn mặt nóng bừng không sao thở nổi nữa.

Hắn run run lật từng trang sau đó, từng nét chữ gọn gàng bắt đầu hiện ra trước mắt. Trong này toàn là lời tâm sự mà Khiết Băng cất giấu tận sâu trong lòng, những uất ức cô đã phải chịu trong ngần ấy năm không biết tâm sự cùng ai.

Rõ ràng Khiết Băng đã nhận ra Thẩm Hạo Khanh từ trước, nhưng tại sao cô không nói cho hắn biết?

“Khiết Băng, tại sao em lại ngốc như vậy…”

Hắn nghẹn ngào, rơm rớm nước mắt, càng đọc mới thấy cô gái kia đã phải chịu nhiều tổn thương đến mức nào. Hắn từng là niềm hi vọng trong cuộc đời Khiết Băng, nhưng đến cuối cùng cũng chính là hắn đẩy cô xuống vực thẳm.

“Xin lỗi em. Anh thật sự không biết…”

Nước mắt cứ thế trào ra, nhỏ giọt xuống từng trang giấy cũ. Thẩm Hạo Khanh từ từ lật đến những trang giấy mới nhất, phía trên ghi chép những thói quen, sở thích thường ngày của hắn. Toàn bộ những chi tiết vụn vặt nhất về Thẩm Hạo Khanh đều được Khiết Băng ghi lại, thế mới biết cô yêu hắn nhiều đến nhường nào.

Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, Thẩm Hạo Khanh thề phải khiến những kẻ đã hãm hại cô phải sống không bằng chết. Hắn gấp quyển nhật ký lại, nhắm mắt an tĩnh một lúc.

“Khiết Băng, anh sẽ giúp em báo thù.”

Ngay buổi chiều ngày hôm đó, Thẩm Hạo Khanh đã sai người truy tìm tung tích của người đàn ông mặt sẹo kia. Chỉ cần bắt được ông ta, chân tướng mọi chuyện sẽ được sáng tỏ.

Thuộc hạ của hắn nhận được lệnh liền ráo riết truy tìm khắp thành phố, cuối cùng phát hiện lão Bách đang lẩn trốn gần khu vực tàu chở hàng, chắc chắn ông ta đợi đến đêm nay để trốn sang vùng khác. Sau một hồi vật lộn với người của Thẩm Hạo Khanh, người đàn ông mặt sẹo kia đã bị bắt lại.

Bọn họ đưa lão Bách về căn nhà kho bỏ hoang, chỉ chờ Thẩm Hạo Khanh đến tra hỏi. Một bên khác đang tìm cách liên lạc với vợ con ông ta, đúng như những gì hắn căn dặn.

Thẩm Hạo Khanh mặc trên người bộ đồ màu đen đơn giản, sắc mặt u ám khiến người ta phải khiếp sợ. Hắn nện mạnh đế giày xuống nền xi măng cũ, từng bước tiến lại gần lão Bách.

“Nói, Khiết Băng có phải do ông hãm hại không?”

Người đàn ông kia cười lên khinh miệt, miệng nhổ nước bọt lên phía trước hòng thách thức Thẩm Hạo Khanh. Hôm qua Ninh Khiết Quỳnh vừa chuyển đến một khoản tiền lớn, ông ta không dại gì mà khai ra cô ta cả.

“Còn không nói sao? Người đâu, treo ngược ông ta lên, đánh cho tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK