“Cậu nghĩ làm như vậy, em ấy sẽ đến tìm cậu sao?”
“Phải! Ninh Khiết Băng chắc chắn sẽ đến ngăn chặn hôn lễ. Bởi vì cô ấy yêu tôi.”
Sở Trạch nhếch mép cười cho có lệ, ái ngại với độ tự tin của Thẩm Hạo Khanh. Hắn nghĩ sau bao nhiêu tổn thương hắn gây ra cho Khiết Băng, cô sẽ còn chấp nhận hắn sao?
Một kẻ không dứt khoát trong tình yêu, đến Sở Trạch cũng không thể đồng tình với các xử lý mọi chuyện của người đàn ông này.
“Hi vọng linh cảm của cậu là đúng.” Anh khẽ thở dài.
Thẩm Hạo Khanh đưa tay vuốt nhẹ sống mũi, dường như đang nghĩ đến điều gì đó. Vốn dĩ bản thân hắn cũng không chắc chắn với quyết định của mình, nhưng hắn vẫn phải thử.
“Sở Trạch, chỉ cần cậu giúp tôi một việc thôi.”
“Là việc gì?” Anh hỏi.
Thẩm Hạo Khanh không tiết lộ ngay lập tức, hắn sẽ chờ đến ngày diễn ra hôn lễ mới bàn bạc với Sở Trạch. Chỉ cần anh đồng ý trước, mọi việc còn lại, hắn tự biết sắp xếp.
Sở Trạch khá bất mãn với hắn, cứ úp úp mở mở khiến người ta tò mò. Nhưng anh còn cách nào khác ngoài việc tin tưởng Thẩm Hạo Khanh? Ai bảo hắn là anh em tốt nhất của anh cơ chứ!
Hai người đang định ra ngoài thì Ninh Khiết Quỳnh gọi cho Thẩm Hạo Khanh. Vết thương ở cổ tay cô ta không quá sâu, hiện tại đã xin xuất viện. Hắn muốn đẩy nhanh hôn lễ, nên cô ta đang gấp rút chuẩn bị trang sức và váy cưới.
“Hạo Khanh, hôm nay mẹ cùng em đến cửa hàng trang sức. Anh muốn đi cùng không?”
Thẩm Hạo Khanh bèn lấy cớ bận công việc ở Thẩm thị, để hôn lễ cho cô ta và Mộc Tuệ lo liệu. Hắn còn không quên dặn dò Ninh Khiết Quỳnh giữ gìn sức khỏe, nói xong liền tắt máy.
Cô ta không mấy vui vẻ, cứ cảm thấy Thẩm Hạo Khanh không hào hứng với cuộc hôn nhân này lắm. Chẳng phải lúc trước, hắn cố sống cố chết đòi lấy cô ta bằng được sao? Chỉ vì Khiết Băng, Thẩm Hạo Khanh lại trở nên hững hờ như vậy.
Càng nghĩ, Ninh Khiết Quỳnh càng căm ghét Khiết Băng.
“Nó không đến sao? Đúng là không xem chúng ta ra gì mà.” Mộc Tuệ bực dọc nói.
“Cứ kệ anh ta đi. Miễn là Ninh Khiết Băng đau khổ thôi.”
Cô ta cười nhạt, rồi kéo Mộc Tuệ vào tiệm trang sức nổi tiếng. Nhìn lướt qua một lượt, Ninh Khiết Quỳnh đã chọn được món đồ ưng ý.
“Lấy cho tôi xem cái này.” Cô ta chỉ vào chiếc vòng cổ khảm kim cương sáng lấp lánh trong chiếc tủ kính.
Nhân viên kính cẩn lấy nó ra khỏi tủ, đeo lên trên cổ Ninh Khiết Quỳnh. Cô ta ngắm mình trong gương, rồi quay sang hỏi Mộc Tuệ:
“Mẹ, mẹ thấy có đẹp không?”
Ninh đại phu nhân nhìn cô ta, gật đầu ưng ý. Bà ta ngước mặt về phía cô nhân viên, cao giọng nói:
“Gói nó lại đi. Chúng tôi lấy cái này.”
Lát sau, Ninh Khiết Quỳnh còn lựa thêm vài món đồ trang sức nữa. Cô ta muốn mình phải thật lộng lẫy trong ngày tổ chức đám cưới.
“Xin hỏi, hai vị thanh toán bằng hình thức nào ạ?” Vị quản lí đứng bên cạnh hỏi.
Ninh đại phu nhân chỉ chờ câu này, bà ta hất cao mái tóc trên trán, hất mặt nói:
“Con bé là thiếu phu nhân nhà họ Thẩm, hóa đơn mua hàng cứ gửi đến Thẩm thị đi.”
“Hóa ra là tiểu thư Khiết Băng! Vậy phiền cô cho chúng tôi xem qua giấy tờ tùy thân ạ.” Vị quản lý kia càng thêm niềm nở.
Mộc Tuệ vừa nghe thấy tên Khiết Băng đã vô cùng tức giận. Rõ ràng con gái bà ta mới là chủ nhân nhà họ Thẩm, ai cũng đừng hòng tranh giành vị trí đó.
“Khiết Quỳnh mới là thiếu phu nhân nhà họ Thẩm. Còn con nhỏ thấp kém kia sao xứng đáng với Thẩm Hạo Khanh được chứ?”
Vị quản lý cười trừ trước thái độ hống hách của bà ta. Tuy vậy anh ta vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, mềm mỏng đáp:
“Thật ngại quá! Theo thông tin của cửa hàng thì Thẩm thiếu chỉ mở một tài khoản duy nhất đứng tên cô Ninh Khiết Băng. Hơn nữa vào hai tuần trước, anh ấy còn đặt làm sợi dây chuyền Trái Tim Vĩnh Cửu dành riêng cho cô ấy nữa.”
“Sao cơ? Sợi dây chuyền giá trị liên thành đó, chính là đặt làm riêng cho Ninh Khiết Băng?” Mộc Tuệ trợn tròn hai mắt, không giấu nổi sự ngạc nhiên trên khuôn mặt.
Ninh Khiết Quỳnh đứng ở một bên, không kém phần tức giận. Cô ta nắm tay Mộc Tuệ, bực tức lên tiếng:
“Chúng ta về thôi.”
Vị quản lý ngơ ngác nhìn hai người họ. Anh khẽ đẩy hộp đựng sợi dây chuyền lên phía trước, hỏi:
“Vậy sợi dây chuyền này, hai vị không lấy nữa sao?”
“Không lấy! Tôi sẽ không bao giờ dùng thứ đồ thua kém người khác. Đặc biệt là Ninh Khiết Băng” Cô ta nhếch mép đầy khinh bỉ.
Mộc Tuệ và Ninh Khiết Quỳnh mang theo tâm trạng bực tức quay trở về Ninh gia. Bọn họ không thể ngờ Thẩm Hạo Khanh lại dành món đồ tốt như vậy cho Khiết Băng. Ninh Khiết Quỳnh càng lo ngại cô gái kia còn ở lại thành phố này, địa vị của cô ta sẽ bị đe dọa.
“Con cũng đừng nghĩ nhiều. Dù sao Thẩm Hạo Khanh bằng lòng lấy con, tức là vị trí của con quan trọng hơn Ninh Khiết Băng. Con gái của mẹ, hơi sức đâu mà ganh ghét với đứa con hoang đó!” Mộc Tuệ nói vài lời an ủi cô ta.