• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 63: Nhận lại em gái
Thẩm Hạo Khanh không để Khiết Băng ở bệnh viện điều trị mà đưa cô về nhà. Hắn cũng dặn dò dì Lý không được để ai tiếp xúc với cô, đặc biệt là Sở Trạch và Cao Minh Viễn.
Khiết Băng rơi vào trạng thái trầm cảm nặng, cả ngày cứ ở lì trong phòng, không muốn ra ngoài. Chính vì Thẩm Hạo Khanh luôn cho người canh chừng cô, nên Khiết Băng càng trở nên vô hồn, vô cảm như vậy.
“Thiếu phu nhân! Thiếu gia cũng vì bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, cô đừng nghĩ ngợi nhiều rồi làm ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Dì Lý ngày nào cũng nói chuyện với cô, nhưng đều là một mình bà độc thoại, hiếm lắm Khiết Băng mới mở miệng nói một câu. Còn những lúc có Thẩm Hạo Khanh, cô sẽ nằm im trên giường, giả vờ ngủ.
Khiết Băng trốn tránh hắn, chung quy cũng vì trốn tránh thực tại. Đứa trẻ trong bụng cô mất rồi, dù đó là sự thật không thể chối cãi, nhưng cô vẫn không có cách nào chấp nhận được.
“Khiết Băng, em đang ở trong đó đúng không? Xin em ra gặp anh đi!”


“Các người mau buông tôi ra! Thẩm Hạo Khanh, cậu tránh ra cho tôi.”
Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, ẩu đả. Khiết Băng hướng mắt về phía cửa phòng, loáng thoáng nghe được giọng nói của Sở Trạch. Cô chầm chậm rời khỏi giường, bước ra bên ngoài.
“Cậu gặp Khiết Băng để làm gì? Bây giờ sức khỏe cô ấy rất yếu, vốn không thích hợp gặp ai cả.”
“Khốn kiếp! Sao cậu lại giấu Khiết Băng hả? Tránh ra, hôm nay tôi nhất định phải gặp được em ấy.”
Sở Trạch đẩy mạnh Thẩm Hạo Khanh ra, vừa lúc Khiết Băng mở cửa phòng. Anh bước vội đến, ôm chầm lấy cô, giọng nói không nén nổi sự xúc động:
“Cuối cùng anh đã tìm thấy em rồi. Em gái của anh, Khả Khả à…”
Khiết Băng sờ sững nhìn Sở Trạch, sống lưng trở nên cứng đờ. Anh mới gọi cô là Khả Khả sao? Cái tên này, từ rất lâu cô đã không được nghe rồi.
“Xin lỗi em, xin lỗi rất lâu mới tìm thấy em. Khả Khả, em đi theo anh, sau này anh sẽ không để ai ức hiếp em nữa.”


Thẩm Hạo Khanh nhíu mày không hiểu đang xảy ra chuyện gì. Sở Trạch gọi Khiết Băng là em gái, rốt cuộc là thế nào?
“Cái gì mà anh trai, em gái? Sở Trạch, cậu đang nói cái quái gì vậy?”
Anh quay qua nhìn Thẩm Hạo Khanh, điệu bộ mất kiên nhẫn:
“Tôi nói cho cậu biết, tôi chính là anh trai ruột của Khiết Băng. Thẩm Hạo Khanh, từ nay về sau tôi sẽ không để cậu làm tổn thương em ấy nữa.”
Sở Trạch giơ tờ giấy xét nghiệm ADN cho Thẩm Hạo Khanh xem, chứng minh hai người có quan hệ huyết thống. Hắn không thể tin vào mắt mình nữa, sao trên đời lại có chuyện trùng hợp đến như vậy?
Dù cho Thẩm Hạo Khanh từng nghe Sở Trạch nói rằng anh có một đứa em gái thất lạc khi còn nhỏ, nhưng thật không thể ngờ người đó là Khiết Băng.
“Khả Khả, mau đi theo anh.”
Sở Trạch nắm tay Khiết Băng định kéo cô đi, Thẩm Hạo Khanh vội ngăn cô lại. Không ai được phép đưa cô đi hết, kể cả có là anh trai ruột đi chăng nữa. Hắn không cho phép!


“Tôi mặc kệ cậu có phải anh trai của Khiết Băng hay không, nhưng cô ấy là vợ của tôi. Đây là nhà cô ấy, sao phải đi chứ?”
“Đủ rồi! Cậu đừng cố chấp nữa. Khiết Băng chưa đủ khổ hay sao? Cậu muốn nhìn thấy em ấy sống không bằng chết mới cam lòng ư?” Sở Trạch quát vào mặt hắn.
Sở Trạch chịu hết nổi rồi, anh không thể nhìn thấy Khiết Băng khổ sở như vậy nữa. Ngần ấy thời gian qua cô đã phải chịu nhiều ấm ức, từ nay về sau, anh sẽ bảo vệ cho cô.
“Buông… ra.”
Khiết Băng dứt khoát giật tay lại, không để Thẩm Hạo Khanh nắm tay mình. Cô chạy lại chỗ Sở Trạch, ôm anh khóc nức nở:
“Anh trai… Đừng bỏ em nữa! Anh đưa em đi khỏi đây có được không?”
Cô ngoái đầu lại nhìn Thẩm Hạo Khanh, trong màn nước mặt dày đặc, cả người run lên lẩy bẩy. Hắn nhìn một chút đã thấy đau lòng, không chịu được mà quay đi chỗ khác.
“Khiết Băng, em thật sự muốn đi sao?” Giọng hắn lạc hẳn đi.
Sở Trạch không chần chừ, tức thì kéo Khiết Băng đi. Thẩm Hạo Khanh đứng lặng ở một chỗ, cười đầy chua xót.


“Khiết Băng, đừng đi có được không?”
Tất cả đã quá muộn! Nếu Thẩm Hạo Khanh nói câu này sớm hơn, có lẽ hắn đã không mất cô và cả đứa con trong bụng rồi. Khiết Băng một mạch rời khỏi Thẩm gia, không một cái ngoái đầu nhìn lại…
Sở Trạch đưa Khiết Băng về Sở gia, sai người giúp việc nhanh chóng chuẩn bị một căn phòng cho cô. Từ nay về sau, nơi này sẽ là nhà của Khiết Băng.
“Em có chỗ nào không thoải mái cứ nói với anh. Khả Khả à, anh thật sự rất vui vì đến cuối cùng cũng tìm thấy em. Sau này hai anh em chúng ta dựa vào nhau mà sống, có được không?”
Để lạc mất em gái luôn là niềm trăn trở lớn nhất của Sở Trạch. Anh vẫn luôn tự trách bản thân mình, cảm thấy có lỗi với người mẹ quá cố.
Kỳ thực anh vẫn luôn âm thầm tìm kiếm em gái mình, nhưng thật không ngờ cô lại gần ngay trước mắt.
“Sở Trạch, anh đừng khóc…”1
Cô đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt Sở Trạch. Bản thân Khiết Băng nhận lại anh trai mình, cô cũng rất vui mừng, rất xúc động, nhưng mà… nước mắt cô đã cạn rồi, không còn sức lực để khóc nữa.


“Anh không khóc. Khiết Băng, chỉ là anh vui quá nên mới vậy thôi.”
Chap 64: Thân thế của Khiết Băng
Khiết Băng là em gái cùng mẹ khác cha của Sở Trạch, là con gái của thiếu gia nhà họ Ninh và đại tiểu thư Lâm gia – Lâm Sương.
Lúc còn trẻ, Lâm Sương bất chấp mối hôn sự do gia đình sắp đặt mà kết hôn cùng với thiếu gia nhà họ Sở, sinh ra đứa con trai đầu lòng, đặt tên là Sở Trạch.
Sau khi cha anh qua đời do tai nạn, Sở gia vẫn xem mẹ anh như con gái ruột mà hết lòng đối đãi. Lúc đó Lâm Sương còn rất trẻ, bà nội Sở luôn động viên bà ấy mở rộng tấm lòng, tiến thêm bước nữa với người đàn ông khác. Nhưng ngờ đâu Lâm Sương gặp phải kẻ lừa tình, đến khi biết rõ chân tướng, bản thân đã mang thai mất rồi.
Bà sinh ra một đứa bé gái, lấy tên Lâm Đình Khả. Nhà họ Sở đối với đứa trẻ đó vẫn rất yêu thương, đùm bọc. Chỉ là ngay cả đến khi Lâm Sương qua đời, danh tính cha của đứa trẻ vẫn là bí mật.
Lâm Đình Khả chính là Khiết Băng của hiện tại. Cái tên Ninh Khiết Băng là do Ninh lão gia đặt cho, lúc ông đem cô từ cô nhi viện trở về.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Chuyện của người lớn phức tạp, Sở Trạch không muốn bàn đến nữa. Quan trọng là nhà họ Ninh không cần Khiết Băng, vậy anh sẽ thay mẹ che chở cho đứa em gái tội nghiệp này.


Sở Trạch xem xét một lúc, cảm thấy tình hình hiện tại của Khiết Băng khá tệ. Sức khỏe có thể từ từ phục hồi, còn tinh thần thì…
Có lẽ anh nên đưa cô ra nước ngoài đi du lịch một thời gian, để Khiết Băng tận hưởng bầu không khí mới mẻ. Sau này nếu cô thích, Sở Trạch cũng có thể cùng cô định cư ở nước ngoài, tránh xa Thẩm Hạo Khanh.
Khiết Băng nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi, Sở Trạch không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô, anh chỉ nhẹ nhàng đắp chăn cho cô gái nhỏ, rồi xuống bếp nấu bữa tối.
Hôm nay anh sẽ làm thật nhiều món ăn ngon để chào mừng đứa em gái nhỏ trở về!
Đang thiu thiu ngủ, Khiết Băng bỗng cảm nhận được có thứ gì đấy chạm vào má của mình. Cô khẽ giật mình tỉnh giấc, hai mắt lờ đờ nhìn người đang ở trước mặt mình.
“Khiết Băng, em tỉnh rồi à?”
Cao Minh Viễn từ từ đỡ cô ngồi dậy. Khiết Băng có chút ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của hắn, cô hơi né tránh:
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
“Đừng động vào tôi.”


Người đàn ông này cũng như anh trai hắn, không có gì tốt lành cả. Dù rằng Cao Minh Viễn đã từng cứu mạng cô mấy lần, nhưng tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm tính toán của hắn.
Khiết Băng hiểu rõ bản thân cũng chỉ là một quân cờ để Cao Minh Viễn đấu đá với Thẩm Hạo Khanh mà thôi. Vì thế cô không muốn liên quan đến hắn nữa.
“Khiết Băng, em nghe anh nói…”
“Tránh xa em ấy ra!” Sở Trạch từ dưới bếp đi lên, vội vàng kéo Khiết Băng về phía mình.
Cao Minh Viễn từ từ bước lại, Sở Trạch và Khiết Băng lùi dần về phía sau. Hắn không còn cách nào khác ngoài việc ngồi xuống ghế sofa, giữ một khoảng cách khá xa với hai người kia.
“Sở Trạch, anh không cần đề phòng tôi như vậy.”
Cao Minh Viễn cho người theo dõi Khiết Băng, tình cờ lại biết được chuyện Sở Trạch làm giám nghiệm ADN với cô. Lúc hắn thấy anh đưa cô rời khỏi Thẩm gia liền hiểu ra mọi chuyện, nên mới chạy đến đây tìm.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!


Cao Minh Viễn cho người theo dõi Khiết Băng, tình cờ lại biết được chuyện Sở Trạch làm giám nghiệm ADN với cô. Lúc hắn thấy anh đưa cô rời khỏi Thẩm gia liền hiểu ra mọi chuyện, nên mới chạy đến đây tìm.
Về phía Sở Trạch, anh không biết mục đích Cao Minh Viễn đến đây làm gì, nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt. Anh không thể không cảnh giác với hắn được.
“Cậu về đi, sau này cũng đừng tiếp cận Khiết Băng nữa. Cũng vì cậu và Thẩm Hạo Khanh mà em ấy mới thành ra nông nỗi này.” Sở Trạch lên tiếng trách móc.
Cao Minh Viễn bình thản uống một ngụm nước. Hắn liếc sang nhìn Khiết Băng, ung dung nói:
“Nếu không có em cứu mạng, Khiết Băng còn có thể khỏe mạnh đứng ở đó sao?”
Sở Trạch cười khẩy, quá hiểu con người Cao Minh Viễn. Hắn cứu Khiết Băng chắc chắn có mục đích, hơn nữa chuyện cô bị bắt cóc đều có liên quan đến hắn và Ninh Khiết Quỳnh, sao có thể phủi tay chối bỏ?
“Cậu nghĩ chúng tôi sẽ thấy biết ơn sao? Cao Minh Viễn, thâm tâm cậu đang nghĩ ngợi điều gì, tự cậu biết rõ.”
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
“Đừng lợi dụng Khiết Băng nữa. Chính vì bị kéo vào màn đấu đá giữa cậu và Thẩm Hạo Khanh mà em gái tôi mới trở nên bất ổn như vậy. Cậu nhìn nó đã thành ra bộ dạng như bây giờ, vẫn còn chưa thấy thỏa mãn sao?” Sở Trạch càng nói càng mất kiên nhẫn.


Cao Minh Viễn xua tay, lên tiếng thanh minh. Tuy rằng hắn vẫn luôn lợi dụng Khiết Băng, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ làm hại cô cả.
“Cô ấy trở nên như vậy là do có khúc mắc trong lòng. Bác sĩ đã nói chính vì Khiết Băng không dám đối diện với sự thật bị sảy thai nên mới…”
“Đủ rồi, cậu thôi đi!” Sở Trạch gắt lên.
Anh không muốn nhắc đến chuyện đứa trẻ. Khiết Băng đã đủ suy sụp lắm rồi, Cao Minh sao còn chọc ngoáy vào nỗi đau của cô nữa?
“Khiết Băng cần nhìn thẳng vào sự thật. Như vậy mới tốt cho em ấy, anh hiểu không?”
“Đừng nói nữa. Các người đừng nói gì hết.” Khiết Băng ngồi sụp xuống sàn, tay ôm lấy đầu, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía Cao Minh Viễn.
Sở Trạch vội ôm lấy Khiết Băng, không ngừng trấn an cô gái nhỏ. Anh chỉ tay vào mặt Cao Minh Viễn, cảnh cáo rồi đuổi hắn ra khỏi Sở gia:
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
“Cậu cút liền đi, trước khi tôi gọi người ném cậu ra khỏi đây. Cao Minh Viễn, từ nay về sau đừng kéo Khiết Băng vào ân oán nhà các người nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK