• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 31: Ngã cầu thang
“Khiết Băng, em đừng nghe lời cô ta nói. Chúng ta mau đi thôi.”
Thấy người phụ nữ kia cứ bám theo mình, bước chân của Ninh Khiết Quỳnh càng trở nên vội vã. Khiết Băng ngoái đầu nhìn lại, liên tục bị cô ta nhắc nhở.
“Đừng nhìn nữa, đi nhanh lên.” Ninh Khiết Quỳnh lo sợ chuyện xấu mình làm sẽ bị phơi bày, nên mới phải gấp gáp rời đi như vậy.
Nhưng mà hai chị em nhà họ Ninh gần đến đầu cầu thang, người phụ nữ kia đã đuổi theo kịp. Cô ta nắm lấy tay Khiết Băng, kéo ngược lại về phía mình.
“Cô vẫn nghĩ chị gái mình tốt lành sao? Cô ta…”
“Đã bảo đừng nói nữa mà.” Ninh Khiết Quỳnh ngắt lời ả. Ngay lập tức, cô ta sấn sổ đến túm tóc người phụ nữ kia, đánh với nhau một trận nảy lửa.
Tình thế hỗn loạn, Khiết Băng đứng một bên hô hoán can ngăn. Lúc thấy tình hình sắp không ổn, cô mặc kệ bản thân không còn tí sức lực mà xông vào để bảo vệ Ninh Khiết Quỳnh.


“Mau tránh ra…”
Hai bên xô đẩy nhau, ngày càng tiến tới gần cầu thang. Người phụ nữ kia nắm lấy áo Ninh Khiết Quỳnh kéo về phía mình, cô ta liền vung tay lên định đẩy ả ra. Không ngờ đúng lúc Khiết Băng cũng nắm lấy tay ả, Ninh Khiết Quỳnh xô mạnh một phát khiết Khiết Băng mất đà, ngã ngửa ra đằng sau, lộn tròn hết mấy bậc cầu thang.
Rầm!
“Không…” Ninh Khiết Quỳnh há hốc mồm không thể tin nổi.
Người phụ nữ kia sững sờ nhìn Khiết Băng nằm dưới chân cầu thang, trên đầu chảy ra thứ chất lỏng màu đỏ. Ả cười khẩy, hờ hững khoanh tay trước ngực, không thèm quan tâm đến sống chết của cô.
“Ra tay cũng thật độc ác đó.”
Ả ta không muốn dính líu đến chuyện này, nên nói xong thì bỏ đi mất. Ninh Khiết Quỳnh vẫn còn bàng hoàng, cô ta lấy tay bịt hai lỗ tai lại đầy sợ hãi, liên tục lắc đầu.
“Không, không… tôi không cố ý.”
Dù cô ta ghét Khiết Băng đến mức nào cũng không có gan lớn làm như vậy. Ninh Khiết Quỳnh hoảng hốt lo sợ Thẩm Hạo Khanh biết được chuyện này, chắc chắn sẽ không tha cho mình.


Dù cô ta ghét Khiết Băng đến mức nào cũng không có gan lớn làm như vậy. Ninh Khiết Quỳnh hoảng hốt lo sợ Thẩm Hạo Khanh biết được chuyện này, chắc chắn sẽ không tha cho mình.
Cô ta có thể nhìn ra được Thẩm Hạo Khanh đã yêu Khiết Băng rồi. Bây giờ đến việc giành lại hắn cũng đã rất khó khăn, huống chi cô ta còn hại Khiết Băng ra nông nỗi này.
Ninh Khiết Quỳnh định bỏ chạy, sau cùng vẫn không có can đảm. Lỡ như người phụ nữ ban nãy đi tố giác, cô ta xem như xong đời.
“Minh Viễn… đúng rồi! Mình Viễn có thể giúp mình.”
Cô ta gấp gáp lấy điện thoại gọi cho Cao Minh Viễn, bởi vì quá run sợ nên bấm mấy lần mới thành công. Đầu dây bên kia bắt máy, Ninh Khiết Quỳnh nói ngắt quãng, ý tứ rối tung cả lên, nhưng đại loại Cao Minh Viễn vẫn hiểu được rằng Khiết Băng đang gặp chuyện chẳng lành.
Hắn lái xe một mạch đến địa điểm mà Ninh Khiết Quỳnh nói với mình. Vào bên trong, nhìn thấy Khiết Băng nằm trên sàn, vũng máu trên đầu đã khô lại mà không khỏi choáng váng. Hắn vội chạy nhanh đến bế cô lên.
Ninh Khiết Quỳnh ngước mặt nhìn hắn, nước mắt trực trào. Cô ta không ngừng giải thích cho Cao Minh Viễn hiểu, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt thờ ơ và sự ghét bỏ của người đàn ông này.


“Ninh Khiết Quỳnh, tôi thật sự thất vọng về em đấy.”
Hắn không thể chậm trễ thêm giây phút nào nữa mà bế Khiết Băng ra ngoài xe, phóng như điên đến bệnh viện. Cô nằm trong phòng cấp cứu, Cao Minh Viễn ở bên ngoài do dự một hồi lâu, cuối cùng quyết định gọi cho Thẩm Hạo Khanh.
Gần một tiếng đồng hồ sau hắn mới đến, Khiết Băng lúc này cũng được đẩy ra ngoài, đưa về phòng bệnh. Thẩm Hạo Khanh bước nhanh đến chỗ Cao Minh Viễn, nắm lấy cổ áo hắn ta, bộ dạng thiếu kiên nhẫn mà chất vấn:
“Cao Minh Viễn, rốt cuộc cậu đã làm gì Khiết Băng? Tại sao cô ấy lại thành ra nông nỗi này?”
“Sao? Bây giờ mới biết lo lắng cho vợ mình ư? Thẩm Hạo Khanh, có trách phải trách anh bỏ cô ấy ở lại một mình. Đúng là người đàn ông tệ bạc.”
Cao Minh Viễn nắm chặt tay thành nắm đấm, dằn lòng kìm nén cơn giận. Đây là bệnh viện, hơn nữa Khiết Băng còn chưa tỉnh lại, nên hắn không muốn đôi co với người đàn ông kia.
Thẩm Hạo Khanh ngồi xuống ghế, mặt cuối gầm. Hắn hít thở đều, cố gắng giải phóng cảm xúc tiêu cực. Đến khi bình tĩnh trở lại, hắn lên giọng cảnh cáo:


Thẩm Hạo Khanh ngồi xuống ghế, mặt cuối gầm. Hắn hít thở đều, cố gắng giải phóng cảm xúc tiêu cực. Đến khi bình tĩnh trở lại, hắn lên giọng cảnh cáo:
“Cao Minh Viễn, cậu tốt nhất đừng có ý gì với Khiết Băng. Nếu không, đừng trách tôi vô tình."
“Hơ hơ…” Cao Minh Viễn cười lớn, trong tiếng cười mang theo hàm ý khinh bỉ.
Thẩm Hạo Khanh có quyền nói ra câu nói đó sao?
“Không phải anh cũng đang dây dưa cùng người phụ nữ khác ư? Kẻ như anh làm gì có tư cách cấm cản người khác. Nực cười!”
Thẩm Hạo Khanh im bặt, không còn lời nào để biện minh cho mình. Cao Minh Viễn liếc nhìn Khiết Băng đang nằm trên giường bệnh, rồi nhìn sang người đàn ông kia, khẽ thở dài.
“Thẩm Hạo Khanh, anh chắc là mình chọn đúng người chứ?”
Thẩm Hạo Khanh đến rồi, Cao Minh Viễn cũng không tiện ở lại. Lúc hắn ta rời khỏi phòng, người đàn ông kia mới nhíu mày suy nghĩ về câu nói đó, nhưng có nghĩ nhiều thế nào hắn cũng không thể hiểu em trai mình đang ám chỉ điều gì.



Chap 32: Trong trái tim người đàn ông đó, làm gì có chỗ cho cô?
Trải qua một đêm dài Khiết Băng mới tỉnh lại. Suốt mấy ngày nay, ngày nào cũng có chuyện xảy ra khiến cô rất mệt mỏi, tinh thần càng trở nên sa sút trầm trọng.
Cô ôm lấy đầu, nơi vết thương còn đang đau âm ỉ. Đúng lúc Thẩm Hạo Khanh vào trong phòng bệnh, hắn vội đi đến, hỏi han cô gái nhỏ:
“Khiết Băng, cô tỉnh dậy rồi sao? Vết thương trên đầu còn đau không? Hiện tại trong người cô cảm thấy thế nào?”
Thẩm Hạo Khanh hỏi dồn dập nhiều câu, làm cho Khiết Băng không kịp trả lời. Hắn chợt hiểu ra điều gì đó, bèn rót cho cô một cốc nước lọc.
“Uống đi cho đỡ khát, rồi bình tĩnh kể lại cho tôi nghe chuyện tối hôm qua đi.”
Nhắc đến chuyện xảy ra vào tối hôm qua, Khiết Băng sực nhớ đến Ninh Khiết Quỳnh. Là cô ta đã đẩy cô ngã xuống cầu thang, chỉ là vô tình hay cố ý, Khiết Băng không dám đoán bừa.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
“Đã nghĩ ra được gì chưa? Là ai xô cô ngã sao?” Hắn tiếp tục tra hỏi.


Khiết Băng siết chặt chiếc ly thủy tinh đang cầm trên tay, trong đầu cô ngổn ngang rất nhiều suy nghĩ. Rốt cuộc thì cô có nên nói thật cho Thẩm Hạo Khanh biết không?
Nếu như nói ra chuyện này, rất có thể hình tượng Ninh Khiết Quỳnh trong lòng của hắn sẽ bị ảnh hưởng, nhưng mà Khiết Băng không muốn như vậy. Cô chần chừ một lúc, rồi cúi thấp đầu đáp:
“Là do em bất cẩn tự ngã cầu thang thôi.”
Thẩm Hạo Khanh không tin vào lời cô lắm. Dù Khiết Băng có hơi ngây ngô, nhưng cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, sao bất cẩn đến mức ngã cầu thang được?
“Tối qua là Cao Minh Viễn đưa cô vào bệnh viện.” Hắn nói câu này là để thăm dò thái độ của Khiết Băng.
Nhưng mà cô không tỏ ra có gì bất thường, ngoại trừ gương mặt biểu hiện ra sự ngạc nhiên. Khiết Băng cũng không biết người đưa cô vào bệnh viện là Cao Minh Viễn. Có lẽ nào Ninh Khiết Quỳnh đã nhờ hắn ta?
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
“Vậy à? Em cũng không biết vì sao anh ta xuất hiện ở đó nữa.” Cô cười nhàn nhạt.
Sở dĩ Khiết Băng không muốn nói ra chuyện cô bị thương có liên quan đến Ninh Khiết Quỳnh, là bởi vì cô luôn nghĩ bản thân mình nợ cô ta. Nhớ lại lúc nhỏ khi Khiết Băng vừa mới đến Ninh gia, ai nấy đều rất yêu quý cô, từ ông nội đến người làm trong nhà, khiến cho Ninh Khiết Quỳnh phải ghen tị.


Sở dĩ Khiết Băng không muốn nói ra chuyện cô bị thương có liên quan đến Ninh Khiết Quỳnh, là bởi vì cô luôn nghĩ bản thân mình nợ cô ta. Nhớ lại lúc nhỏ khi Khiết Băng vừa mới đến Ninh gia, ai nấy đều rất yêu quý cô, từ ông nội đến người làm trong nhà, khiến cho Ninh Khiết Quỳnh phải ghen tị.
Cô ta không thèm nói chuyện với Khiết Băng, ánh mắt nhìn cô lúc nào cũng lộ vẻ khinh bỉ, ghen ghét. Ông nội từng dặn dò rằng Ninh Khiết Quỳnh là chị gái của cô, hai chị em phải yêu thương, đùm bọc lẫn nhau. Thế nên Khiết Băng luôn tìm cách trở nên thân thiết hơn với Ninh Khiết Quỳnh, thậm chí còn sống khép mình để không chiếm mất ánh hào quang của cô ta nữa.
Kể cả con gấu bông mà lần cuối cùng từ biệt nhau, Thẩm Hạo Khanh trao cho cô, Ninh Khiết Quỳnh nhìn thấy liền khen đẹp, Khiết Băng cũng phải cắn răng tặng nó lại cho cô ta.
“Đang nghĩ gì thế? Tôi vừa mua cháo về, cô ăn đi cho nóng.”
Thẩm Hạo Khanh mở nắp hộp cháo thịt bằm ra, cẩn thận múc từng muỗng thổi cho Khiết Băng. Cô nhìn chăm chăm hắn, môi mím chặt không mở miệng. Dòng suy nghĩ trong cô càng trở nên nặng nề, vì sự quan tâm của hắn dành cho cô ngay lúc này.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Nắm không được, buông cũng khó… Cảm giác này làm Khiết Băng rất khó chịu.


“Để em tự ăn được rồi.” Cô giành lấy hộp cháo trong tay Thẩm Hạo Khanh.
“Mau há miệng.” Hắn ra lệnh.
Khiết Băng khẽ thở dài, ngoan ngoãn nghe lời hắn. Thật ra với sức lực hiện tại của cô, chưa chắc đã cầm vững hộp cháo nữa.
Đợi cô ăn hết cháo, Thẩm Hạo Khanh gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô. Khiết Băng cần phải nghỉ ngơi cho lại sức, nên hắn ra ngoài, để mình cô nằm trong phòng bệnh được yên tĩnh.
Đầu giờ chiều, Ninh Khiết Quỳnh ghé sang bệnh viện. Cô ta cầm theo một bó hoa lớn, vừa nhìn thấy Khiết Băng đã ôm chầm lấy cô khóc nức nở, miệng không ngừng nói xin lỗi.
“Đều tại chị cả. Khiết Băng, chị không cố ý, thật sự không cố ý đẩy ngã em.”
Khiết Băng ôm lấy Khiết Quỳnh, vỗ nhẹ vào lưng an ủi cô ta. Cô không hề trách cứ điều gì, chỉ xem đó như một tai nạn ngoài ý muốn.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Ninh Khiết Quỳnh cảm thấy nhẹ cả lòng, dù sao hôm nay cô ta đến đây không phải để quan tâm Khiết Băng. Mục đích thật sự của cô ta là tìm Thẩm Hạo Khanh, đưa hắn đến xem địa điểm tổ chức hôn lễ.


Cô ta phải đẩy nhanh việc kết hôn với Thẩm Hạo Khanh càng sớm càng tốt. Như thế vừa chia rẽ tình cảm giữa hắn với Khiết Băng, vừa có thể chọc tức Cao Minh Viễn.
Ninh Khiết Quỳnh muốn trả thù người đàn ông đó vì đã dám bỏ rơi cô ta!
Thẩm Hạo Khanh mang trái cây từ bên ngoài vào, gọt cho hai cô gái kia. Ninh Khiết Quỳnh ngồi được một lúc, liền mở lời nhắc đến hôn lễ.
“Hạo Khanh, em với anh cùng nhau chuẩn bị đi. Em muốn hôn lễ của chúng ta phải thật hoàn hảo.”
Khiết Băng nghẹn ứ họng, miếng táo cho vào miệng bị mắc lại ngang cổ. Thẩm Hạo Khanh ngoảnh mặt nhìn sang, như muốn nghe qua ý kiến của cô gái nhỏ. Cô bèn nuốt vội miếng táo, từ tốn đáp:
“Anh đi với chị ấy đi. Em không sao cả.”
“Hạo Khanh à, em sẽ gọi dì Lý đến chăm sóc cho Khiết Băng mà.” Ninh Khiết Quỳnh phụ họa thêm.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Thẩm Hạo Khanh gật đầu, nghe theo sự sắp xếp của bọn họ. Nhưng mà thái độ của hắn bỗng trở nên thờ ơ với Khiết Băng, ánh mắt nhìn cô thêm phần lạnh nhạt.


Cô thoáng thất vọng, ban nãy còn nghĩ Thẩm Hạo Khanh sẽ từ chối Ninh Khiết Quỳnh mà ở lại. Nhưng mà Khiết Băng quá si tâm vọng tưởng rồi. Trong trái tim người đàn ông đó, làm gì có chỗ cho cô?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK