Buổi chiều hôm đó, Thẩm Hạo Khanh đưa Khiết Băng đến công viên giải trí. Ở đây đông người, lại tràn ngập tiếng cười, nên có lẽ sẽ tốt cho tâm trạng của cô lúc này.
Thẩm Hạo Khanh cẩn thận che chắn cho Khiết Băng khi cô bước xuống xe. Hai người dừng lại trước cổng khu trò chơi, hắn dặn cô ngồi xuống ghế đá đợi, còn mình sẽ ra đằng kia mua vé.
“Em ngồi ở đây một lát, anh đi mua vé rồi sẽ quay lại ngay.”
Khiết Băng ngồi xuống ghế đá chờ cho Thẩm Hạo Khanh đi khỏi liền đứng dậy, cô nhìn mọi người xung quanh, sau đó đi theo một đứa bé khoảng tầm năm tuổi.
Lúc Thẩm Hạo Khanh quay lại đã không thấy cô đâu. Hắn chạy khắp nơi tìm Khiết Băng, rồi liên lạc cho thuộc hạ của mình cùng tìm. Đúng lúc Sở Trạch gọi điện thoại đến hỏi thăm tin tức hai người, liền nhận được thông tin Khiết Băng mất tích trong công viên giải trí.
“Được, bây giờ tôi sẽ lập tức đến đó.”
Thẩm Hạo Khanh vẫn đang tích cực tìm Khiết Băng, tâm tư dần trở nên rồi bời. Hắn thật sự rất hối hận vì đã để cô lại một mình, càng lo lắng Khiết Băng sẽ tìm cách bỏ trốn khỏi mình.
“Khiết Băng, em ở đâu?”
Thẩm Hạo Khanh đi khắp nơi trong công viên, không ngừng gọi lớn tên cô. Hắn còn cho mọi người xem ảnh chụp Khiết Băng, hi vọng sẽ có người gặp qua cô gái nhỏ.
Nhưng kết quả đều vô vọng…
…
Khiết Băng chăm chú nhìn đứa bé trai đang ăn kẹo mút, khóe môi bất giác mỉm cười hạnh phúc. Từ lúc để mất đứa con trong bụng, cô rất thích ngắm nhìn trẻ con. Có lẽ những cử chỉ hồn nhiên của bọn trẻ đã phần nào giúp cô xoa dịu đi vết thương sâu trong lòng.
“Chị gái xinh đẹp, chị có muốn ăn kẹo mút không?”
Cô lắc đầu, cười hiền dịu:
“Em ăn đi!”
Bé trai kia cười tít mắt, còn vui vẻ lấy ra một chiếc kẹo nhỏ trong túi quần, dúi vào tay của Khiết Băng. Đúng lúc này mẹ cậu bé quay trở lại, đưa cậu đi mất.
“Tạm biệt chị.”
Cậu bé đi rồi, nụ cười trên môi của Khiết Băng cũng chợt biến mất. Cô ngắm nhìn viên kẹo nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, thật không nỡ ăn mà cất nó vào trong túi áo.
Khiết Băng lửng thửng đi một mình vào khu vực vắng người trong công viên, bất chợt cô nhìn thấy bộ đồ thú bông hình thỏ trắng vứt ở một góc trước cửa nhà kho. Cô tiến đến gần, nhặt nó lên rồi mặc vào người.
Ở đó còn có cả bóng bay, Khiết Băng hì hục bơm từng quả bóng lên, chẳng mấy chốc đã được một chùm bong bóng với đầy đủ màu sắc. Trong trang phục thỏ trắng, Khiết Băng cầm chùm bong bóng trên tay, đi khắp công viên phát cho lũ trẻ.
Thẩm Hạo Khanh cứ thế lướt qua mà không nhận ra cô. Hắn thất vọng rời khỏi công viên giải trí, mở rộng phạm vi tìm kiếm ra ngoài đường lớn.
Khiết Băng lại đi theo hai đứa trẻ nọ. Mẹ của chúng thấy con gấu bông kỳ lạ cứ đi theo mình, bè ôm bọn trẻ chạy thật nhanh. Cô không hiểu vì sao cứ đuổi theo, lúc không cẩn thận mà lao ra đường, bị một chiếc xe ô tô tông trúng.
“Rầm!”
Cú tông rất mạnh, lái xe hoảng hốt xuống xe kiểm tra. Phần đầu gấu bông bị văng ra, phía sau gáy của Khiết Băng chảy rất nhiều máu, nhơm nhớp dưới mái tóc dài.
“Chết người rồi!” Người kia kinh hãi hét lên.
Đúng lúc Sở Trạch cũng đến đây, anh thấy có tai nạn liền xuống xem thử. Sở Trạch càng đến gần, anh càng cảm thấy người đang nằm trên đường quen mặt…
“Khiết Băng?”
Quả nhiên, vừa vén phần tóc che một phần khuôn mặt kia lên, Sở Trạch đã nhận ra cô. Anh vội vàng hô hoán mọi người, rồi gọi cấp cứu đến.
May thay có người qua đường là bác sĩ. Anh ta giúp Khiết Băng cầm máu sau đầu, rồi cởi bớt bộ trang phục cồng kềnh trên người cô ra. Bấy giờ Sở Trạch mới thấy vết bớt hình trái tim trên cánh tay cô, anh khẽ giật mình.
Đúng lúc xe cấp cứu đến, Sỡ Trạch cũng không nghĩ ngợi nhiều, lên xe theo Khiết Băng đến bệnh viện. Về phần xe ô tô của mình, anh gọi cho đội hỗ trợ đến kéo về nhà.
Khiết Băng được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu. Một lúc sau y tá trở ra tìm Sở Trạch:
“Cậu là người nhà của cô gái kia sao?”
“Không phải. Tôi với cô ấy là bạn bè.”
Cô y tá kia giải thích với Sở Trạch rằng Khiết Băng mất rất nhiều máu, tin xấu là cô thuộc nhóm máu AB Rh-, để đảm bảo an toàn vẫn nên tìm người có cùng nhóm máu hiếm.
“Tôi… tôi có cùng nhóm máu với cô ấy.” Sở Trạch vừa nói, vừa đặt ra nhiều nghi vấn trong lòng.
Trên đời này, có những chuyện trùng hợp đến thế sao? Hay là… chẳng lẽ Khiết Băng lại chính là…
Sở Trạch theo y tá đi làm kiểm tra đơn giản, rồi tiến hành truyền máu. Sau một cuộc tiểu phẫu, Khiết Băng vẫn nằm còn nằm trong phòng hồi sức, còn người đàn ông kia đi ra ngoài.
Anh chợt nhớ đến thứ gì đó, liền lục lọi trong chiếc cặp táp mang theo bên mình, quả nhiên tìm thấy một chiếc kẹp tóc nhỏ xinh ở trong đó. Phía trên còn đính kèm quả dâu tây bằng nhựa, dù đã bị gãy mất một nửa.
Đây là thứ anh tìm thấy khi dọn đồ của Khiết Băng ở chung cư. Bởi vì nó giống hệt chiếc kẹp tóc mà anh từng tặng đứa em gái nhỏ bị thất lạc của mình, nên mới giữ lại. Ngay lúc này, linh cảm của Sở Trạch về thân thế của Khiết Băng ngày càng thêm mãnh liệt.
“Bác sĩ, anh có thể giúp tôi làm giám định ADN không?”
Chap 62: Buông bỏ chính là hạnh phúc
Thẩm Hạo Khanh biết tin Khiết Băng gặp tai nạn liền chạy nhanh vào bệnh viện. Nhìn cô tiều tụy nằm trên giường bệnh, lòng hắn đau như cắt. Nếu hắn không để cô lại một mình, có lẽ tai nạn đã không xảy ra rồi.
“Khiết Băng, anh thật sự xin lỗi…”
Một ngày sau đó, cô mới tỉnh dậy. Hôm nay đã là ngày thứ ba nằm trong bệnh viện nhưng Khiết Băng vẫn không thiết ăn uống gì. Thẩm Hạo Khanh lo lắng đến mức bỏ lại hết công việc mà ở bên cạnh chăm sóc cho cô gái nhỏ.
“Em nghe lời anh, ăn một chút cháo có được không?”
Khiết Băng không đáp lại lời hắn, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt. Thẩm Hạo Khanh siết chặt tay thành nắm đấm, biểu cảm trên gương mặt bỗng chốc thay đổi, môi mím chặt dường như đang rất giận.
“Nếu em cứ thế này liệu có sống nổi thêm vài ngày nữa không?”
“Anh… cút đi!” Khiết Băng thều thào nói.
Dì Lý thấy tình hình không ổn, vội tìm cách hòa giải:
Dì Lý thấy tình hình không ổn, vội tìm cách hòa giải:
“Thiếu gia, cứ để tôi đút cháo cho cô ấy. Cậu ra ngoài một lát đi!”
Bà nhận lấy bát cháo từ tay hắn. Thẩm Hạo Khanh ngoái đầu lại nhìn cô, Khiết Băng lại né tránh. Hắn bất lực rời khỏi phòng bệnh, bỏ ra ngoài hành lang ngồi.
Sở Trạch về nhà tắm rửa xong lại chạy ngay vào bệnh viện. Anh nhìn hắn ngồi ở bên ngoài, liền hỏi:
“Làm sao lại ngồi ở ngoài đây?”
Thẩm Hạo Khanh không nói năng gì, chỉ cúi gằm mặt xuống. Sở Trạch ngán ngẩm nhìn hắn, không hỏi thêm câu nào mà đẩy cửa đi vào trong phòng.
Anh mua sữa hộp đến cho Khiết Băng, dù cô cũng không chịu nói chuyện với anh nhưng ít nhất không tỏ thái độ bài xích. Hỏi sơ qua dì Lý vì sao Thẩm Hạo Khanh lại ngồi ở bên ngoài, Sở Trạch mới biết Khiết Băng luôn chống đối hắn, ban nãy hai người còn xảy ra tranh cãi.
Đối với việc phục hồi của Khiết Băng thì không tốt chút nào, huống hồ cô không muốn ở bên cạnh Thẩm Hạo Khanh, vì sao hắn phải cố chấp?
Sở Trạch suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định khuyên nhủ Thẩm Hạo Khanh. Với tư cách là bạn của cả hai người, anh không thể nhìn mọi việc ngày càng tệ được.
Hơn nữa Sở Trạch còn đang nghi ngờ Khiết Băng chính là đứa em gái cùng mẹ khác cha đã thất lạc nhiều năm của mình. Nếu chuyện này đúng là sự thật, anh càng phải ngăn cản Thẩm Hạo Khanh tiếp tục làm tổn thương cô thêm nữa.
Sở Trạch ngồi xuống ghế chờ, cạnh bên hắn. Thẩm Hạo Khanh biết anh đang có chuyện muốn nói với mình, liền lên tiếng trước:
“Muốn nói gì?”
“Hạo Khanh… Cậu buông tay Khiết Băng đi.”
Hắn nheo mắt nhìn Sở Trạch, khó hiểu trước câu nói của anh. Muốn hắn buông tay người con gái hắn khó khăn lắm mới tìm thấy sao? Đừng hòng!
“Ý cậu là gì? Vì sao tôi phải buông tay cô ấy chứ?” Thẩm Hạo Khanh khẽ rít một hơi dài.
Sở Trạch càng thêm cứng rắn, ngữ điệu dứt khoát mà trả lời hắn:
“Để em ấy đi đi. Cậu càng cố chấp giữ Khiết Băng ở bên cạnh, chỉ càng làm tổn thương em ấy hơn thôi.”
“Vậy ý cậu là tôi phải đẩy cô ấy đi thật xa, mặc kệ cô ấy sống một cuộc sống cùng cực, khổ sở sao? Sở Trạch, cậu có còn là bạn tôi không vậy?” Hắn gắt lên.
Hai bên lời qua tiếng lại, không ai chịu nhìn ai. Thẩm Hạo Khanh đứng dậy, vừa định vung nắm đấm về phía Sở Trạch thì một cô y tá từ đằng xa chạy đến, ngăn cản hành động điên rồ của họ.
“Các người giữ trật tự một chút đi. Ở đây là bệnh viện có biết không?”
Thẩm Hạo Khanh thu lại nắm đấm, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh trở lại. Chờ cho cô y tá kia đi khỏi, hắn liền ra lệnh:
“Sở Trạch, cậu về đi. Ở đây không cần sự có mặt của cậu.”
Sở Trạch cười khinh khỉnh, không nghĩ hắn sẽ đuổi mình đi. Nhưng mà anh cũng không muốn làm ảnh hưởng đến Khiết Băng, nên mới không ở lại.
Ngày mai sẽ có kết quả giám định ADN, đến lúc đó nếu Khiết Băng thật sự là em gái thất lạc của anh, Sở Trạch sẽ đưa cô đi bằng mọi giá.
“Cậu cứ nghĩ kỹ những lời tôi nói đi. Thẩm Hạo Khanh à, đôi khi buông bỏ mới chính là hạnh phúc, cho cả cô ấy… và cả cậu nữa!”
…
Cao Minh Viễn đã nhận được giấy triệu tập từ phía cơ quan cảnh sát điều tra, liên quan đến vụ bắt cóc Khiết Băng. Hắn gọi luật sư riêng của mình đến nhà, tìm cách thoát khỏi chuyện này.
“Chứng cứ mà Thẩm Hạo Khanh đang nắm giữ tương đối rõ ràng. Một khi tội danh được thành lập, thì cậu sẽ rất khó cạnh tranh chức chủ tịch tập đoàn Thẩm thị với hắn.”
“Nói đi, chúng ta phải làm thế nào?”
Vị luật sư kia suy nghĩ một lát, rồi đáp:
“Cách giải quyết chuyện này chỉ có một. Đó là thiếu phu nhân nhà họ Thẩm ra tòa làm chứng cho cậu, nói cô ta tự nguyện đi theo cậu.”
“Được, tôi biết rồi.”
Giải pháp thì đã có, nhưng Cao Minh Viễn vẫn chưa nghĩ ra cách thức thực hiện. Khiết Băng bị Thẩm Hạo Khanh đưa đi, nên chắc chắn người đàn ông đó sẽ không dễ dàng để hắn được gặp cô.
Vị luật sư kia suy nghĩ một lát, rồi đáp:
“Cách giải quyết chuyện này chỉ có một. Đó là thiếu phu nhân nhà họ Thẩm ra tòa làm chứng cho cậu, nói cô ta tự nguyện đi theo cậu.”
“Được, tôi biết rồi.”
Giải pháp thì đã có, nhưng Cao Minh Viễn vẫn chưa nghĩ ra cách thức thực hiện. Khiết Băng bị Thẩm Hạo Khanh đưa đi, nên chắc chắn người đàn ông đó sẽ không dễ dàng để hắn được gặp cô.
Nếu không thể gặp mặt, làm sao khiến Khiết Băng ra tòa làm chứng cho hắn?
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn reo lên, Cao Minh Viễn chần chừ một lúc mới nghe máy.
“Có chuyện gì?”
“Minh Viễn, anh biết tin gì chưa? Ninh Khiết Băng gặp tai nạn, hiện tại đang nằm trong bệnh viện đấy.”
Người ở đầu dây bên kia không ai khác ngoài Ninh Khiết Quỳnh.