Trình Kiên đội mũ bảo hộ, trên tay cầm bản vẽ dự án, đứng ở một nơi khô ráo quan sát tiến độ công trình.
Nghe thêm lời báo cáo từ nhân viên bên dưới, hắn nhíu mày không hài lòng.
“Tại sao tiến độ khu B lại chậm như vậy? Mau bảo mọi người làm việc năng suất lên.”
“Trình tổng, nơi đó còn rất nhiều hộ gia đình chưa dọn đi. Chúng tôi không thể tiến hành dỡ bỏ nhà dân được.”
Hắn thở hắt một hơi, lạnh lùng ra lệnh:
“Kẻ nào dám chống đối, cứ trực tiếp để đất đá chôn vùi đi.”
Người nhân viên kia thấy khó xử, lúc trước đã có người phải bỏ mạng vì hành động điên cuồng này của Trình Kiên rồi. Nếu chuyện đó còn tiếp tục tái diễn, chỉ sợ anh ta sẽ vướng vào phiền phức lớn.
Trước sự e dè của người kia, Trình Kiên chẳng có chút sợ hãi nào. Hắn chỉ tay về phía người dân ở đằng xa, nghiến răng chằng chịt.
“Cái lũ nghèo kiết xác đó bị chôn lấp dưới đất đá thì có sao? Cậu cứ yên tâm, không ai dám động vào Trình thị đâu. Mau đi đẩy nhanh tiến độ thi công cho tôi, đảm bảo đầu năm sau dự án phải được hoàn thành.”
Người kia gật đầu nhận nhiệm vụ, rồi bắt đầu hối thúc công nhân làm việc.
“Tiếp tục phá bỏ nhà ở khu B. Nhanh lên!”
Trình Kiên cười nhếch mép, trong lòng thấy vô cùng thỏa mãn. Nếu đã là thứ anh ta muốn làm, không ai có thể cản trở!
Trong công việc cũng vậy, kể cả cô gái kia cũng vậy, dù phải dùng cách thức nào, Trình Kiên cũng nhất định phải có được.
“Trình tổng, tư liệu về chồng cũ của cô Đình Khả mà anh sai tôi đi điều tra đã có rồi đây.”
Thư ký của Trình Kiên hớt hải chạy đến, đưa cho người đàn ông này một bản lí lịch chi tiết. Khuôn mặt anh ta dần lộ ra vẻ ngạc nhiên, thậm chí còn rất hứng thú.
“Hóa ra lại là hắn!”
“Thẩm Hạo Khanh, người phụ nữ của mày sắp thuộc về tao rồi.”
…
Khiết Băng đưa Tiêu Mạc về phòng, cô chuẩn bị cho thằng bé một bộ đồ mới để sau khi tắm xong liền có thể mặc vào. Nhìn trên cánh tay và lưng của đứa trẻ này chằng chịt vết thương, lòng cô không khỏi chua xót.
“Mau lại đây, cô giúp cháu bôi thuốc.”
Tiêu Mạc ngồi yên, ngoan ngoãn để Khiết Băng bôi thuốc cho mình. Khuôn mặt quật cường khẽ nhăn lại vì đau đớn, nhưng lại không muốn để cô thấy mà quay đi chỗ khác.
Khiết Băng bật cười, không thể tưởng tượng ra một đứa trẻ mười tuổi đã phải chịu khổ đến mức nào, để có thể tôi luyện nên bộ dạng gai góc như hiện tại.
“Tiêu Mạc! Chuyện của cha mẹ cháu, cô nhất định sẽ điều tra kỹ càng. Con người của Trình Kiên chắc cháu đã hiểu rõ, vì thế không được manh động mà làm hỏng kế hoạch, có biết chưa?”
Tiêu Mạc gật đầu như đã hiểu lời cô nói. Nó chỉ là một thằng bé chưa đủ tuổi trưởng thành, làm sao đủ sức chống lại đám người độc ác, nắm trong tay quyền lực kia? Bây giờ Tiêu Mạc chỉ có thể dựa dẫm vào Khiết Băng, chờ cơ hội thích hợp báo thù cho cha mẹ.
Khiết Băng giới thiệu Tiêu Mạc với An An và Ân Ân. Hai tiểu bảo bối của cô cũng rất thích thằng bé, cả ba cùng nhau chơi đùa rất vui vẻ.
“Từ nay anh Tiêu Mạc sẽ ở cùng với chúng ta. Các con có thích không?”
“Thích lắm ạ.”
Buổi chiều, cô đưa ba đứa trẻ ra ngoài khuôn viên khách sạn đi dạo. Đúng lúc gặp Trình Kiên quay về, anh ta nhìn thấy Tiêu Mạc đang ngồi cạnh Khiết Băng, không khỏi thắc mắc:
“Đình Khả, đứa trẻ này là…”
Cô điềm tĩnh nở một nụ cười, rồi nói:
“Thằng bé là con trai của bạn cậu tôi bên này. Cha mẹ thằng bé bận việc nên gửi nó cho cậu vài tháng, mấy ngày nữa nó sẽ cùng tôi về Pháp.”
Trình Kiên gật đầu không hỏi gì thêm. Khiết Băng sực nhớ ra anh ta vừa mới từ công trình trở về, bèn hỏi:
“Trình tổng, hạng mục mới bên anh tiến triển đến đâu rồi?”
Anh ta thở dài, tâm trạng đang không được tốt.
“Có chút vấn đề xảy ra, nhưng không ảnh hưởng gì lớn. Đình Khả, cảm ơn em đã quan tâm.”
“Tiện miệng hỏi thôi, đừng nghĩ nhiều.” Cô đáp.
Trình Kiên gấp gáp trở về phòng thay quần áo. Từ nãy đến giờ nói chuyện với Khiết Băng, anh ta cũng không để ý đến thái độ của Tiêu Mạc khi nhìn thấy mình. Cô nắm chặt tay thằng bé, chờ cho Trình Kiên đi khỏi mới nói:
“Tiêu Mạc, cháu còn nhớ những gì cô nói chứ? Tuyệt đối không được để lộ sơ hở trước mặt người đàn ông đó, hiểu chưa?”
Thằng bé đương nhiên hiểu, chỉ là đối diện với kẻ thù hại chết cha mẹ mình, nó không thể kìm nén được nỗi oán hận trong lòng.
Khiết Băng đưa Tiêu Mạc và hai tiểu bảo bối trở về phòng. Thấy cô tắm cho An An và Ân Ân, thằng bé liền phụ giúp một tay.
Tối đến, Trình Kiên gõ cửa phòng Khiết Băng, rủ mọi người xuống nhà hàng dùng bữa.
Anh ta nài nỉ không để cô từ chối, thêm hai bé con cũng đòi mẹ đi ăn tối. Khiết Băng đành miễn cưỡng đồng ý.
“Đình Khả, em đã mua được mảnh đất kia được chưa?”
“Đã ký hợp đồng xong xuôi rồi. Mấy ngày tới tôi sẽ đưa tụi nhóc ra ngoài đi chơi cho đã.”
Trình Kiên hơi đăm chiêu suy nghĩ, ngay lúc này Tiêu Mạc đang ngồi phía đối diện anh ta liền hất đổ chén dĩa xuống đất. Khiết Băng giật thót mình, hai bé con của cô cũng sợ hãi nhìn về phía thằng bé.
“Không sao đâu. Anh Tiêu Mạc chỉ là không cẩn thận làm đổ thức ăn thôi.” Khiết Băng nhẹ nhàng giải thích cho bọn trẻ hiểu.
Trình Kiên hướng mắt về phía phục vụ, gọi lớn:
“Phục vụ, mau lấy thêm một bộ dụng cụ ăn khác.”
Trên tay Tiêu Mạc vẫn cầm con dao cắt bít tết, hướng thẳng về phía Trình Kiên. Thằng bé thở mạnh thành tiếng, cuối cùng mím môi mà hạ cánh tay xuống.
Phục vụ đem bát, đĩa mới lên, Khiết Băng giúp Tiêu Mạc lau sạch mấy vết bẩn trên quần áo rồi tự mình cắt bít tết thành từng miếng nhỏ ra cho thằng bé.
“Cháu ăn đi!”
Trình Kiên khẽ liếc nhìn Tiêu Mạc, ánh mắt thằng bé tràn ngập sát khí khi đối diện với anh ta. Cuối cùng thằng bé chủ động quay mặt đi chỗ khác, thu lại vẻ đáng sợ ban nãy.
Trình Kiên cúi xuống tiếp tục thưởng thức bữa ăn, trong đầu vô cùng hoài nghi về đứa trẻ trước mặt.
“Ánh mắt đáng sợ kia nhất định không phải là biểu hiện của một đứa trẻ bình thường nên có. Rốt cuộc thằng bé đó sao lại muốn đối nghịch với mình?”
“Mẹ! An An muốn tham gia buổi đấu giá từ thiện.”
“Ân Ân cũng muốn đến đó nữa!”
Hai tiểu bảo bối cứ nhao nhao lên, đòi Khiết Băng đưa đến buổi đấu giá từ thiện trong thành phố. Cô thở dài ngao ngán, thật không biết ở nơi đó có gì hấp dẫn bọn trẻ đến vậy?
Khiết Băng vốn định đi cùng bọn trẻ, nhưng lại nhận được thông tin bên LK đơn phương hủy hợp đồng mua bán đất. Sự việc xảy đến bất ngờ, cô cần đến tìm giám đốc Hiên hỏi cho rõ ngọn ngành.
“Xin lỗi hai đứa, mẹ có chút việc bận....”
Đang lúc không biết nên làm thế nào thì Trình Kiên đề nghị Khiết Băng để bọn trẻ đi cùng mình. Từ chuyện chưa rõ thực hư về gia đình Tiêu Mạc, cô đã có chút e dè về người đàn ông này, vội tìm cách từ chối.
“Trình tổng, thật sự không cần đâu. Như vậy thì làm phiền anh quá!”
“Không sao, hôm nay tôi rất rảnh rỗi, vừa hay cũng muốn đến buổi đấu giá xem qua một chút.”
Hai tiểu bảo bối cứ nhìn về phía Khiết Băng, ánh mắt long lanh như muốn cô đồng ý. Cô do dự một lúc rồi gật đầu, sau đó để Tiêu Mạc đi cùng để bọn trẻ.
“Cháu giúp cô trông chừng An An và Ân Ân được chứ? Cô làm xong công việc sẽ nhanh chóng đến đó!” Cô dặn dò riêng thằng bé, trước khi đi khỏi.
Ba đứa trẻ theo Trình Kiên đến buổi đấu giá từ thiện. Dù cho Tiêu Mạc rất hận anh ta nhưng không thể hiện rõ thái độ lỗ mãng ra bên ngoài. Thằng bé đủ thông minh để hiểu những lời Khiết Băng căn dặn, càng không muốn hai đứa trẻ đáng yêu kia vì nó mà gặp bất cứ nguy hiểm nào.
Đến trước cổng một tòa cao ốc rộng lớn, Trình Kiên để ba đứa trẻ đứng gần chỗ bảo vệ, còn mình đi nghe điện thoại.
Đình Ân nhìn thấy đằng trước có người đang phát bóng bay, liền buông tay Tiêu Mạc chạy về hướng người kia. Ngờ đâu vừa chạy được một đoạn, cậu bé đã tông sầm vào một người đàn ông lạ mặt.
Trùng hợp người này chính là Sở Trạch. Anh đỡ Ân Ân lên, xem xét qua một lượt xem cậu bé có bị thương chỗ nào không rồi hỏi:
“Bé con, cháu không sao chứ?”
Đình Ân không khóc, còn chỉ tay về phía chùm bóng bay. Sở Trạch hiểu ý bèn bế cậu bé đến xin một quả bong bóng.
“Ân Ân, sau này muốn gì thì nói với anh, đừng chạy lung tung như vậy có biết không?” Tiêu Mạc dắt tay An An đến, ra dáng một người anh lớn mà dặn dò đứa em nhỏ.
Sở Trạch lúc này mới nhìn hai đứa nhỏ, một trai một gái, không khỏi giật mình. Sao anh cứ cảm thấy hai đứa trẻ này có nét giống Khiết Băng đến kỳ lạ. Hay là vì anh quá nhớ em gái nên mới tự tưởng tượng ra như vậy?
Sở Trạch chưa kịp hỏi thêm gì thì Trình Kiên đã quay lại. Người đàn ông đó kéo ba đứa trẻ lùi lại, bày ra bộ mặt cảnh giác với anh:
“Mấy đứa sau này không được tùy tiện nói chuyện với người lạ biết chưa?”
Anh ta nói xong liền đưa ba đứa trẻ đi vào trong.
Sở Trạch ngẩn người. Mẹ nó! Cái bộ dạng của tên kia giống như đang ám chỉ anh là người xấu vậy!
Nhìn thấy buổi đấu giá từ thiện sắp bắt đầu, Sở Trạch cũng không so đo nữa. Anh lên tầng ba nơi diễn ra sự kiện, tìm một chỗ ngồi xuống.
Buổi lễ diễn ra được ba mươi phút, Trình Kiên liền giao ba đứa trẻ cho thư ký của mình. Anh ta lấy cớ có việc đột xuất, cần phải giải quyết gấp để rời khỏi.
Trình Kiên đi ngang hàng ghế của Sở Trạch, gần lối ra của căn phòng. Anh đang nhìn lên sân khấu thì bỗng chú ý đến người đàn ông mình vừa gặp kia nãy, đi cùng với một cô gái đầu đội mũ vành.
Dù chỉ nhìn thấy một góc mặt, nhưng Sở Trạch đã nhận ra người phụ nữ kia là Ninh Khiết Quỳnh. Anh tò mò đi theo bọn họ, đến một căn phòng dành cho khách nghỉ ngơi ở khu hành lang gần đó.
“Tôi đã nói cô đừng tìm đến rồi mà? Có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với cô.”
“Trình tổng, tôi không đợi được nữa rồi. Tôi muốn trả thù bọn họ, rồi lấy lại những thứ thuộc về mình.”
Sở Trạch ở bên ngoài, thông qua cánh cửa còn chưa khép kín, nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện. Anh hít sâu một hơi, bước lại gần hơn nữa. Sở Trạch muốn xác nhận xem người kia có thật sự phải là Ninh Khiết Quỳnh không.
“Đừng nóng vội! Nếu cô manh động làm hỏng kế hoạch, tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
Ninh Khiết Quỳnh biết người đàn ông trước mặt nguy hiểm đến mức nào, nên mới không dám manh động. Cô ta lấy ra trong túi xách một bản hợp đồng, đưa cho Trình Kiên.
“Là hợp đồng mua bán đất mà anh bảo tôi tìm cách lấy về. Nó đang ở đây, chúng ta có thể thương lượng được rồi chứ?”
“Được. Vậy thì…”
“Ai, ai đang ở ngoài kia?”
Trình Kiên ngó nghiêng về phía cửa, anh ta nghe thấy tiếng động lạ vội đuổi theo. Nhìn thấy bóng lưng Sở Trạch, biết từ nãy đến giờ anh đã nghe lén cuộc trò chuyện giữa mình với Ninh Khiết Quỳnh, vội đuổi theo.
“Bắt hắn ta lại.” Anh ta ra lệnh cho đàn em đang đứng gần đó.
Sở Trạch chạy trốn bằng đường cầu thang bộ, nhưng vừa mới xuống tầng dưới đã bị một người đuổi theo ngay phía sau, dùng gậy đánh mạnh vào sau gáy dẫn đến bất tỉnh.