Lúc Vũ Như quay trở về, trong nhà đã thắp đèn sáng sủa. Người cũng đông lên không ít. Trước tiên là anh chàng bảnh bao với đôi chân dài miên man, mặc áo khoác dài, tay xách một túi nhỏ đang lững thững đi từ ngoài vườn vào, dáng vẻ nhàn nhã không khác người mẫu đang quay quảng cáo là bao.
Lê Hiền nghe mùi thức ăn thơm nức bay ra, bụng lập tức réo ột ột. Chẳng cần biết hai chữ “liêm sỉ” viết thế nào, vị bác sĩ đẹp trai bóng bẩy cứ thế chạy vào ăn chực. Người nhà Tống Thành vốn đã quen với một tên “vua ăn chực” Ân Lãm rồi nên cũng chẳng kì thị Lê Hiền, cứ thế cho anh ta một cái bát với một đôi đũa, chệm chệ ngồi một góc bàn, nơi vốn là vị trí ưa thích của Ân Lãm. Từ quản gia Hà Văn Nhĩ đến bà Hai đầu bếp, và cả Tống Thành nữa đều công nhận dáng vẻ ăn chực của Lê Hiền so với Ân Lãm đúng là một chín một mười. Nếu hôm nay anh chàng thư kí cũng vác bụng tới thì hẳn là sẽ vui sướng cùng Lê Hiền kết nghĩa vì anh em cùng chí hướng.
Sự xuất hiện vô duyên của củ cải chân dài này khiến Tống Thành phải thu lại móng vuốt đang đặt trên eo An Nhiên. Cô nhanh chóng tách khỏi gã đàn ông mang bộ dạng đói khát kia, thấy hắn vẫn muốn trêu chọc thêm gì đó bèn nhấc một múi sầu riêng, nhét thẳng vào miệng hắn rồi bỏ chạy. Tống Thành cắn phải sầu riêng, mặt đen như đít nồi, vội phun phì phì vào sọt rác.
An Nhiên nhìn hắn tỏ vẻ kinh tởm như ăn phải chuột chết, vui vẻ chế nhạo: “Sầu Ri-6 ngon lắm đấy. Anh không biết thưởng thức ẩm thực gì hết” .
Truyện Hot
Tống Thành súc miệng tới ba lần vẫn chưa hết mùi. Hắn vội bưng bát cơm lên ăn, hi vọng mùi vị thức ăn sẽ át đi dấu tích sầu riêng để lại. Vũ Như thấy ba người kia đã yên vị tồi mà chẳng ai đoái hoài gì đến mình, cũng tự nhiên ngồi xuống, ung dung chờ bà Hai xới cơm cho mình. Đến khi nhận bát rồi, bắt đầu đụng đũa mới giật mình: Những món nặng mùi sao lại xuất hiện đồng loạt như vậy? Cô ta liếc về phía Tống Thành, thấy hản cũng đang rón rén gặp một it bí đỏ cho vào bát, iên bực bội chất vấn bà Hai: “Dì nấu cơm thế nào mà lại toàn những món nặng mùi, nặng bụng thế này? Không thấy anh Thành rất khó ăn sao?”
Bà Hai chưa kịp đáp, An Nhiên đã đáp thay: “Cơm này tôi nấu. Ai không muốn ăn có thể nhịn”
Nếu là ở nhà, Vũ Như đã ném thẳng đôi đũa vào khuôn mặt vênh váo của An Nhiên rồi. Nhưng trước mặt Tống Thành, cô lại không dám. Đến hản là ông chủ to nhất ở đây cũng ngoan ngoãn ăn cơm, cô là ai mà dám phách lối! Cuối cùng, Vũ Như đem những lời định nói ra đổi thành “Em nấu cơm vất vả rồi. Nhưng mà anh Thành thích ăn đồ thanh đạm, nấu thế này làm sao hợp khẩu vị được.”
An Nhiên vẫn lạnh lùng lặp lại: “Tôi đã nói rồi. Ai không muốn ăn thì nhịn”
Vũ Như trước nay vẫn là nhìn sảc mặt Tống Thành mà hành động. Thấy hản không nhúc nhích, cô cũng đành ngồi im bên bàn ăn chịu trận. Tuyệt đối không dám nhấc mông vùng vằng bỏ đi.
Quan sát hai cô gái giằng co một hồi, Lê Hiền mới lên tiếng: “Tôi thấy em gái nấu cơm rất ngon đấy, dinh dưỡng cũng biết cách phối hợp. Như bí đỏ có nhiều axit glutamine tốt cho não bộ và hệ thần kinh. Trẻ con thời xưa còn thường xuyên ăn nhiều bí đỏ để ngừa giun sán. Món này rất hợp với cô, nên ăn nhiều thêm chút nhé”
An Nhiên suýt thì phun cơm ra ngoài. Có phải anh ta vừa chửi xéo chị gái thay cô không?
Vũ Như cay cú mà chẳng cãi lại được, cô nào có biết axit glu-gì-đó là cái quái gì.
Nhưng tẩy giun và bổ não thì cô hiểu. Dùng đôi đũa dài gắp một miếng bí đỏ cùng rất nhiều xác tỏi trắng hếu, cô lắc đầu: “Món bổ thì phải quý trọng chứ. Xào một đống tỏi thế này, vừa hăng vừa hôi, ai mà ăn được!”
Lê Hiền đáp lại lời cô nói bằng một thìa bí to đùng bỏ vào miệng. Nuốt xong, hắn còn quay sang giơ ngón tay cái với Vũ Như để cổ vũ: Mau ăn đi, ăn nhiều vào cho bổ não!
“Tỏi ấy mà”, An Nhiên lỡ đãng đáp. “ai ăn được mới thấy hết vị thơm ngon và công dụng của những món đó. Chứ người ngoài không ăn thì chỉ biết ghét bỏ thôi”
“Chính xác đấy!” Lê Hiền chợt nhớ ra thứ gì đó, vội lục lọi cái túi mình xách đến khi nấy. “Em gái, ăn thử cái này xem. Tự tay anh làm đấy”
Anh ta mang ra một cái hũ thủy tinh đậy nắp kín, hai tay bưng cẩn thận như đang dâng vật quý. Bên trong hũ là những lát hành tím biếc sóng sánh trong nước dấm trong vắt.
“Hành ngâm!” An Nhiên xuýt xoa. Món này thực sự rất ngon, nếu ăn cùng bún bò thì hết ý! “Anh tự làm thật à?”
Lê Hiền rất tự hào về món sở trường của mình, tìm khắp nơi trong cái thành phố này, chẳng có nơi nào bán hành ngâm khiến anh ưng ý, đành tự mình ngâm một hũ. Đi làm cũng mang theo để ăn trong bữa trưa.
Cái nắp thủy tỉnh vừa được bật mở, mùi hành hăng hăng xông ra, cùng với mùi dấm chua găn gắt rất kích thích khứu giác. Nước bọt của An Nhiên ứa ra, cô gắp ngay một đũa đầy hành ngâm thưởng thức.
Vị chua dìu dịu cùng vị ngọt trong từng lát hành ẩn sau mùi khó chịu khiến cô thích thú, khen ngợi Lê Hiền không ngớt. Người này đến ăn chực mà cũng lịch sự ghê, biết mang theo món ngon như vậy để chia sẻ với chủ nhà.
Hai con người đam mê hành tỏi cứ ríu ra rít rít với nhau khiến Tống Thành ngứa con mắt bên phải, đỏ con mắt bên trái. Hắn ngồi ở vị trí đầu bàn, hậm hực gắp miếng đậu rán.
May là là hắn còn ăn được mắm tôm, không thì đúng là phải ôm bụng đói rồi. Không khí xung quanh bàn ăn biến thành một mớ hổ lốn lẫn lộn đủ thứ mùi: chua, cay, hăng, thối và cả khăn khẳn nữa. Hẳn sắp chịu hết nổi, muốn bùng nổi Bên phía Vũ Như cũng chẳng khá hơn là mấy. Tuy cô không đến nỗi nhạy cảm với mùi như Tống Thành, nhưng từ khi ngồi xuống bàn đã bị hết người nọ đến người kia chọc ngoáy, trong lòng cũng muốn hất bàn đứng lên. Thấy An Nhiên ăn rất nhiều hành ngâm trong sự cổ vũ nhe nhởn của Lê Hiền, cô ngứa miệng mỉa mai một câu: “Mùi hôi của hành tỏi không chỉ bay lảng vảng ngoài không khí đâu, mà nó còn ngấm vào người ăn đấy. Em gái từ nhỏ đã ăn nhiều các loại củ này, thảo nào toàn thân phát ra mùi hôi hám, khó ngửi muốn chết. Lúc còn đi học, có Chiến béo lớp bên cạnh nói chỉ cần đứng gần Nguyễn An Nhiên đã thấy buồn nôn rồi, em có còn nhớ không?”
An Nhiên đương nhiên nhớ, gã Chiến béo học cùng khóa với Vũ Như, tối ngày ton tót theo đuôi, mặc cho Vũ Như sai sử hết xách cặp lại đến mua đồ ăn vặt, thỉnh thoảng kiêm nhiệm vai trò vệ sĩ, xe ôm và cả chửi thuê.
Cho nên hồi đi học, An Nhiên ăn không ít khổ từ gã đàn anh béo ục ịch đó.
Nhắc đến chuyện cũ, Vũ Như cười tươi rói khi thấy An Nhiên tự dưng im lặng. Lê Hiền ngồi bên cạnh liền tranh thủ co hội sán lại gần, cái mũi đánh hơi hít hít ngửi ngửi đầu tóc, mang tai cô, cợt nhả: “Có hôi sao? Anh thích mùi hôi quyến rũ này đấy. Ngửi nhiều thêm một chút cũng không vấn đề gì”
An Nhiên trợn mắt lườm anh ta, nhưng thái độ không có chút ác ý nào. Dù sao Lê Hiền cũng đang ra mặt bênh vực cô, khác hẳn gã đàn ông đang đen mặt ngồi ăn trong im lặng như một thầy tu ở đầu bàn kia.
Ánh nhìn của cô dành cho Lê Hiền lọt vào khóe mắt Tống Thành lại biến thành trò đầu mày cuối mắt, chẳng ra thể thống gì. Lê Hiền nhân cơ hội lại sát vào một chút nữa, từ tiếng cười của anh ta, hơi thở khe khẽ làm tóc mai An Nhiên rung rung, cọ vào vành tai buồn buồn. Cô đỏ mặt, giơ tay đẩy anh ta ra xa, bàn tay búp măng nổi bật trên nền áo sơ-mi xanh sẫm “Rầm!”
Cả bàn ăn rung lên, bát đĩa bị lực đẩy bay lên một khoảng nhỏ rồi lạch cạch rơi xuống mặt bàn kính, nước canh sóng sánh rớt ra ngoài Tất cả mọi người vội trật tự, không ai dám nói cười thêm, đồng loạt nhìn về phía bàn tay to lớn vừa vỗ xuống mặt bàn, gây ra cơn chấn động.
Tống Thành bình tĩnh đặt đũa xuống, ánh mắt cảnh cáo quét một lượt hệt như ông giáo già đang điểm mặt từng đứa học sinh lắm mồm trong lớp, nhìn đến người nào là người đấy chột dạ “Ăn cơm không nói chuyện.” Hắn gầm gừ.
Ba người nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi ngay ngắn lại, ngoan ngoãn nhấc đũa lên gắp thức ăn, thỉnh thoảng lén lút liếc nhìn ông chủ nhà. Trong nhà có người già nên khó vậy đó!
Giữa lúc nhà Tống Thành cùng nhau ăn “bữa cơm nặng mùi” thì ở nhà Hoàng Kiên lại diễn ra “bữa ăn chết đói”. Bằng một cách kì diệu nào đó, hai anh em Lâm Tuyên tìm được cách lọt vào nhà Hoàng Kiên. Trần Tuyết Hoa vội vàng đi chợ, làm mười phần thịt nướng cho bọn họ ăn. Lâm Tuyên cùng em trai là Lâm Tuấn như thể chết đói, ra sức vơ vét thịt nhét vào bụng Hoàng Kiên cảm thấy thế thời thay đổi thật nhanh. Mới ít lâu trước cả ba người bọn họ còn tụ tập ở nhà Lâm Tuấn ăn nhậu vui vẻ, bây giờ vẫn là nhậu nhẹt mà không chỉ có địa điểm thay đổi, ngay cả hoàn cảnh cũng khác xa. Lâm Tuấn vốn là trạch nam, trong một năm, số lần hẳn bước ra khỏi nhà đếm trên đầu ngón tay vẫn còn thừa ra mấy ngón.
Nhưng vì Hoàng Kiên bị giam lỏng nên hắn đành phải trùm áo mũ kín mít, theo anh trèo tường vào nhà thăm anh.
Lâm Tuyên đem tin tình báo mình thu thập được nói cho sếp mình: “Hôm qua, cục trưởng lại điều động thêm một đội nữa vào chiến dịch. Không biết vụ này lớn đến đâu”
Lâm Tuấn đang phồng mồm nhai thịt, cũng chen giọng vào: “Cái gã trinh sát chỉ: điểm kia ấy, không phải bị biệt giam đâu.
Vẫn có người vào thăm nom đấy”
Giam ở cục điều tra vì án lớn mà lại có người lén vào thăm? Lâm Tuấn cố sức nuốt ực một miếng thật to, sau đó mới nói rõ ràng: “Là phụ nữ, mặc đồ lao công. Anh bảo mấy anh bên cục điều tra thay camera đi, màn hình đã nhòe thì chớ, lại còn có góc chết. Chưa kể còn lắm lỗ hống bảo mật nữa”
Hoàng Kiên gật đầu, nghĩ đến một ngày đẹp trời nào đó, đột nhiên gã trinh sát bốc hơi khỏi phòng giam hoặc chết trong đó thì camera trước cửa sẽ vừa vặn bị hỏng hoặc không quay tới chỗ hung thủ.