Xe của Tống Thành phóng như bay trên đường đêm vắng vẻ. Phía sau hắn, Ân Lãm cũng tự mình lái một chiếc xe khác theo sát. Ở ngã tư, họ vừa vặn gặp đoàn xe của Tống Sơn gồm mười mấy chiếc cũng đang phòng ầm ầm.
Ngay tức khắc, nhóm xe chia làm hai tổ, một tổ tiếp tục đi cùng Tống Sơn, tổ còn lại chạy theo Tống Thành.
Lúc này, ở hộp đêm là thời điểm náo nhiệt nhất.
Cô gái có ngoại hình giống An Nhiên gấp rút đuổi khéo một vị khách bình dân, sau đó vội vàng quay về phòng Hoàng Kiên. Đưa tay mở cửa mà cửa lại bị khóa trái từ bên trong, cô ta thấy có sự bất thường, liền dán lỗ tai nghe lỏm. Bên trong vọng ra âm thanh rất quen thuộc, tiếng thở, tiếng rên đứt đoạn hòa trộn vào nhau.
Cô ta tức đến nỗi muốn đá cửa xông vào!
Chắc chắn là cô vừa đi khỏi, dì Tuyết đã nhanh chóng an bài một ả đồng nghiệp khác tới hầu hạ anh ta rồi!
Ánh Ánh tức đến nổ đom đóm mắt! Rốt cuộc vị khách kia đã đuổi đi mà lại không còn đường quay về với Hoàng Kiên. Cơ hội bám đùi cục phó thế là tan tành mây khói, cô ta có chờ đến mãn kiếp cũng chưa chắc đã gặp được một vị cục phó thứ hai trẻ tuổi, đẹp trai đến mức đó.
Tức giận hậm hực một hồi mà không có cách nào khác, cuối cùng, Ánh Ánh chỉ còn cách đi tìm khách mới. Mái tóc dài thì vừa cắt cụt, với kiểu đầu lởm chởm này thật khó câu kéo được khách hàng.
Đứng trên ban công nhìn xuống khung cảnh lộm nhộm xô bồ bên dưới, dì Tuyết cực kì hài lòng vì đêm nay lại nhanh chóng bắt được Hoàng Kiên, hoàn thành gọn ghẽ công việc Cố Trần Ninh giao cho. Chị ta cười không khép được miệng, lắc lư đi tới phòng hắn để báo công.
Đột nhiên, một cái đầu lởm chởm quen thuộc lọt vào khóe mắt, dì Tuyết theo thói quen liếc qua, suýt nữa thì hét ầm lên: “Ánh Ánh! Sao con lại ở chỗ này?”
Ánh Ánh nghe tên mình bị người ta gọi giật giọng, hết hồn suýt ngã. Đến khi xác định là dì Tuyết, cô mới vỗ ngực thở phào: “Dì làm con sợ muốn chất…”
Dì Tuyết trừng trừng đôi mắt được dán mi giả dày như hai con sâu róm, hung hăng đi tới tóm cổ tay Ánh Ánh, quên cả lối xưng hô ngọt nhạt: “Hàng của cô đâu hả?”
Ánh Ánh thấy thái độ của dì Tuyết tức giận, trong lòng cũng hoảng hốt: “Hàng… ở trong phòng khách.”
“Thế làm sao mà cô lại ở đây?” Dì Tuyết giống như sắp phát nổ. “Tôi sai cô đến xử lý hắn ta cơ mà!
Cô dám trốn việc? Lại ngứa da ngứa thịt rồi đúng không?”
Roi da trong phòng trừng phạt không phải để trưng bày. Làm hỏng việc của Cố Trần Ninh, có khi đánh roi da đến nứt da nứt thịt vẫn được coi là có sự khoan hồng.
Ánh Ánh tái mét mặt mũi, đôi mắt như vỡ cả tuyến lệ, giọng lạc cả đi: “Dì… không phải là dì đã phái người khác đến thay con ư?”
“Thay cái gì?“ Dì Tuyết nhíu mày, tròng mắt run rẩy sợ hãi cũng chuyển một cái. “Cô nói vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ Hoàng Kiên lại cùng… người khác…?”
Xem ảnh 1
Hai người vội vàng đi tới phòng của Hoàng Kiên.
Dì Tuyết lấy ra chìa khóa đa năng, nhanh chóng mở cửa.
Nhưng chưa kịp bước vào thì điện thoại của dì Tuyết lại réo ầm lên.
“Chuyện gì?” Chị ta bực bội gắt lên.
“Dì, lớn chuyện rồi Người ở đầu bên nôn nóng báo cáo. “Tống Sơn vừa đến chỗ chúng tôi, đem theo nhiều người tìm người kiếm con gái. Chuyện này đã kinh động lên trên rồi. Tôi vừa cho người soát lại camera, thấy cô tiểu thư đó đang ở chỗ dì đấy.”
“Ở đây?” Dì Tuyết mơ hồ không hiểu tình hình lắm.
“Đang ở khu nào? Uống rượu? Sàn nhảy?”
“Nhảy nhót gì!“ Bên kia sốt ruột. “Ở khu phòng khách. Số phòng là…”
Suýt chút nữa dì Tuyết lăn ra bất tỉnh.
Làm sao Tống Nguyệt Sương lại mò đến tận phòng khách tận tầng bốn, nơi chỉ dành cho những trường hợp cần phục vụ việc nhạy cảm? Chẳng lẽ có một gã óc lợn nào đó lôi cô ta lên để hành sự?
Tống Sơn, Tống Thành là loại người gì, nhà họ Tống thế lực như thế nào, dì Tuyết cũng nghe qua không ít chiến tích. Bây giờ thiên kim tiểu thư nhà bọn họ xảy ra chuyện ở địa bàn của chị ta, chắc chắn cả bố lẫn anh trai như hùm như hổ của cô ta sẽ xé xác nơi này mất!
Trong trường hợp nếu cha con nhà họ Tống không xuống tay mà cho phép Hoàng Kiên cưới Tống Nguyệt Sương, chắc chắn đến lượt Cố Trần Ninh ném chị ta xuống mười tám tầng địa ngục.
Ai cũng biết mâu thuẫn giữa Cố Trần Ninh và Tống Thành. Một khi Hoàng Kiên về làm con rể nhà họ Tống, làm em rể Tống Thành thì cán cân giữa hai bên lại nghiêng lệch không gì bù đắp được.
Thân thể mềm nhữn của dì Tuyết loạng choạng muốn đổ gục. Ánh Ánh vội đỡ lấy bà chủ của mình, cuống quýt lay gọi: “Dì Tuyết, dì Tuyết! Mau tỉnh lại.” Ngón tay cô liên tục ấn vào nhân trung day day.
Đầu bên kia nghe thấy động tĩnh cũng lờ mờ đoán ra, vội vàng nói: “Bình tĩnh đi. Bên này đã xóa sạch camera giám sát rồi. Dì mau đi lên phòng xử lý đi”
“Rồi, rồi.“ Ánh Ánh tự ý ngắt điện thoại, quay sang tích cực lôi kéo dì Tuyết đang run rẩy đứng lên.
“Ánh Ánh… làm sao bây giờ? Bên trong này là Tống Nguyệt Sương… Tôi phải làm gì bây giờ?”
Ánh Ánh nghe xong cũng choáng váng: “Tống Nguyệt Sương? Là thiên kim nhà họ Tống nổi danh đó?
Em gái Tống Thành?”
“Suyt!!!“ Dì Tuyệt hốt hoảng bịt miệng Ánh Ánh, trừng lớn đôi mắt: “Không được nói gì! Đây là bí mật chết người. Nói ra sẽ mất mạng!”
Điện thoại lại một lần nữa vang lên hồi chuông như báo tử: “Tống Thành đến cửa rồi.
Dì Tuyết chửi bậy một tiếng, không kịp nghĩ liền lao vào phòng, thấy bên trong tối đen như mực liền đưa tay mở công tắc đèn.
Tống Nguyệt Sương đang sờ soạng mặc quần áo, thấy đèn sáng lập tức hốt hoảng.
Nhưng cô nghĩ đến mình đang ở cùng người đàn ông cô yêu, còn là cục phó, có gì phải sợ. Cô cũng không phải giống như gái bán hoa làm chuyện bại hoại.
Cho nên Tống Nguyệt Sương chớp mắt giữ biểu cảm bình tĩnh, đem chăn đắp kín người Hoàng Kiên để anh yên ổn ngủ, còn bản thân mình tiếp tục nhặt quần áo lên mặc vào từng thứ một.
Dì Tuyết tiến vào phòng, nhìn cảnh áo quần tán loạn trên mặt đất, hương vị tanh ngọt ngập đầy không khí quen thuộc thì không nhíu mày. Thế nhưng ánh mắt lướt đến khăn trải giường lại thấy một đốm loang màu đỏ đến chói mắt, sợ đến cứng họng.
Chị ta vẫn hi vọng Tống Nguyệt Sương là một tay ăn chơi, không ngờ lại là gái trinh. Hậu quả lớn càng thêm lớn!
“Cô Nguyệt Sương ơi! Cứu mạng! Cứu mạng!” Dì Tuyết vội vã vứt hết sĩ diện, quỳ thụp xuống sàn nhà, liên tục lạy lục. “Tôi là quản lý ở đây mà lại để xảy ra sự việc tổn hại đến cô, tôi có chết ngàn lần cũng không đền hết tội. Cô Nguyệt Sương, tôi cắn rơm cắn cỏ lạy cô, cầu xin cô cứu tôi một mạng.”
Tống Nguyệt Sương vẫn giữ vững phong thái, nói rõ: “Là tôi tự nguyện, không liên quan đến chị.”
“Nhưng cha và anh trai cô sẽ giết tôi mất. Bọn họ đến đây rồi!”
Giọng dì Tuyết run rẩy đến mức muốn vỡ ra, nói xong lại chạy vội ra cửa sổ ngó xuống xem, đúng lúc thấy đoàn xe đi tới. Từ chiếc xe đầu tiên, một dáng người cao lớn bước xuống, diện mạo tuấn tú, khí thế bức người, mạnh mẽ đến mức những người xung quanh đều tăm tắp vây quanh hắn, tạo thành đội hình có trật tự nghiêm ngặt.
“Tống Thành tới rồi… Âm thanh nhợt nhạt bay ra từ đôi môi khô khốc của dì Tuyết.
Tống Nguyệt Sương đã chỉnh trang xong, quay lại đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt đẹp đẽ đầy mỏi mệt của Hoàng Kiên, trong mắt đều là si mê.
“Không muốn chết à? Thế thì tôi nói sao, chị nghe vậ y”
“Vâng, chắc chắn rồi.” Dì Tuyết như trút được gánh nặng, rối rít vâng dạ. “Cô Nguyệt Sương, xin cô đừng nói chuyện này với ai. Cô chính là ân nhân cứu mạng của tôi.”
Vừa hay, Tống Nguyệt Sương cũng muốn giữ bí mật.
Đoàn xe của Tống Thành nghênh ngang chặn đứng đường ra vào duy nhất của hộp đêm.
Hắn sải bước đi thẳng vào trong, trên mặt lạnh lẽo không một chút biểu cảm, giống như tiếng nhạc ầm ầm, khói thuốc sặc sụa không liên quan gì đến mình.
Thang máy đột ngột mở rộng, từ bên trong, Cố Trần Ninh mang theo một đoàn hộ tống tiến lại. Hắn giương lên nụ cười nửa miệng: “Tống Thành, hoan nghênh cậu ghé chơi.”
Đáng tiếc là tới chậm một bước rồi, chiến trường đều được người của hắn quét tước sạch sẽ.
Không để Cố Trần Ninh vào mắt, Tống Thành ưu nhã đi thẳng đến quầy bar, vươn tay lấy một chai rượu đắt đỏ ủ từ ba mươi năm về trước, thẳng tay quật mạnh vào kính chắn quầy rượu.
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, tiếp theo là hàng loạt thủy tỉnh rơi vỡ ầm ï. Hệt như cảnh trận nổ trong phim điện ảnh, quầy rượu lung linh chớp mắt bị đập vỡ vụn, đổ nát tan tành thành một đống hỗn độn.
Toàn bộ đám người đang nhảy nhót vội dừng lại, hét toáng lên, náo loạn ôm đầu tháo chạy.
Cố Trần Ninh mặt mũi đen sầm sì. Tống Thành khốn nạn! Vừa xuất hiện đã đập nát tôn nghiêm của hắn!
Chó chết! Đàn ông nhà họ Tống đúng là không bình thường!