“Khoan!” Hà Văn Nhĩ chợt nhớ ra một việc. “Không phải là Ngô Minh Châu bị hôn mê đã gần một tháng nay sao? Chắc chản thân thể phải yếu rớt, đến nhấc tay cũng không nổi mới đúng chứ?”
“Nào ai biết… Khỏe mạnh như trâu.
Người đàn bà lực điền!” Người kia buôn bực không biết làm sao. “Tôi tới bệnh viện nộp tiền theo định kì, vừa nghe tin cô ta tỉnh lại, chạy tới xem thì cô ta như nổi khùng vậy. Nói rõ với cô ta là cậu chủ Tống Thành không có liên quan gì mà cô ta không nghe. Thật chẳng hiểu cái thể loại gì!”
“Tôi hiểu rồi. Cậu chờ một lát, tôi sẽ tới.
Tạm thời đừng chọc cho cô ấy điên lên.”
Ông dùng tốc độ ánh sáng lái xe tới bệnh viện.
Vừa mới tới đã thấy Ngô Minh Châu ngồi trên giường bệnh, uống canh bổ, rõ ràng không có dáng vẻ của “người đàn bà lực điền” như cấp dưới báo cáo mà chỉ như một thiếu nữ thờ ơ nhìn ngoài cửa sổ.
Mang lên nụ cười chuyên nghiệp, Hà Văn Nhĩ gõ cửa hai cái rồi tự mình đi vào.
“Cô Minh Châu, chúc mừng cô đã tỉnh lại.
Tôi là Hà Văn Nhĩ, quản gia của cậu chủ Tống Thành”
Vừa nghe đến hai chữ Tống Thành, Minh Châu đã quay phắt lại: “Nguyễn An Nhiên và Nguyễn Bình An đâu?”
Nguyễn Bình An hẳn là tên cũ của Cá Chép Hà Văn Nhĩ đáp: “Cô chủ đi làm, cậu chủ nhỏ thì đi học.
Hiện tại đều bận rộn nên không thể tới ngay.
Cô Minh Châu đã tỉnh lại rồi, tôi nghĩ cô nên liên lạc với gia đình càng sớm càng tốt, tránh để họ lo lắng”
Xem ảnh 1
Ngô Minh Châu cười lạnh. Gã Tống Thành không rõ mày ngang mũi dọc thế nào, vậy mà lại vung tiền cho một người dưng. Rồi mọc đâu ra một ông quản gia nhất mực một câu cô chủ, hai câu cậu chủ nhỏ.
Nguyễn An Nhiên mà có chống lưng mạnh như vậy thì đã không phải lưu lạc xứ người bốn năm, về nước cũng không có chỗ ở, phải tá túc ở cái phòng thuê chật hẹp của cô.
Càng nghĩ càng thấy không đúng.
“Quá tốt lại khiến người khác nghỉ ngờ đấy” Cô hừ mũi. “Trước hết, phiền chú cứ để tôi gọi điện cho An Nhiên cái đã. Xem thực hư mọi chuyện ra sao.”
Hà Văn Nhĩ lắc đầu: “Để cô gọi điện báo bình an một câu với cô chủ thì không có gì.
Nhưng nếu cô muốn châm ngòi li gián, khiến cho tình cảm vợ chồng của hai người rạn nứt thì xin thứ lỗi, tôi không thể đồng “Ai châm ngòi li gián?” Ngô Minh Châu phát khùng. không phải loại người chỉ tối ngày đi đốt nhà người khác.”
“Chính cô nói là bị cậu chủ đâm xe trúng.
Chuyện đó đâu có thật. Cô là bị hai người đi xe máy tới cướp túi hành hung mà” Hà Văn Nhĩ không ngại vạch trần lời nói dối của Ngô Minh Châu.
À..“ Cô ngượng ngùng gãi gãi sống mũi.
“Nếu tôi không nói vậy, liệu ông có tức tốc đến đây ngay không? Tất cả chỉ vì anh trai kia không chịu cho tôi gặp người cần gặp”
Ngón tay xinh đẹp chỉ thẳng về phía người thanh niên đang đứng khép nép một góc, khiến hẳn giật mình, không rõ vì sao mình bị lôi vào cuộc.
Xem ảnh 2
Lúc này Hà Văn Nhĩ mới tươi tỉnh nét mặt.
Ở văn phòng của Tống Thành, An Nhiên vừa mới xong công việc. Cô vẫn thất thần mãi. Chuyện của cô với Hoàng Kiên coi như đã đứt đoạn. Cô phụ lòng anh, lựa chọn ở lại chỉ vì muốn tìm được con trai và Minh Châu.
Nhưng nếu Tống Thành lại trêu đùa cô, trở mặt vào phút cuối thì cô biết làm thế nào?
Mải nghĩ ngợi đến khi có người vào phòng cô cũng không hay biết.
“Cô An Nhiên, cô đã muốn về chưa? Tôi đưa cô về”
Một người đàn ông mặc vest đen thanh lịch nom rất đáng tin cậy vừa cất tiếng. An Nhiên còn chưa hiểu rõ, anh ta lại nói: “Tôi được giao nhiệm vụ làm lái xe cho cô. Cô muốn đi nơi nào thì cứ gọi tôi”
An Nhiên lắc đầu: “À, cảm ơn anh. Tôi đi xe bus được rồi”
Người kia còn tính nói gì đó nhưng cô đã gấp gáp đi vào nhà vệ sinh, không để anh ta nói thêm. Nói là lái xe riêng, chỉ bãng kêu là người giám sát thì hợp lí hơn.
Nếu cô đã chấp nhận ở lại thì cũng phải học cách chấp nhận luôn cả cái nhà tù vô hình này.
Nhẩm tính thời gian, có lẽ giờ này người tài xế đã rời đi, cô mới quay trở lại văn phòng lấy đồ dùng để chuẩn bị ra về. Không ngờ, vừa mở cửa ra đã bị hoảng hốt, phải vội vàng khép lại, chỉ chừa một khe hở nhỏ.
Bên trong, Tường Vĩ từ đâu mọc ra, ngồi trên ghế làm việc của Tống Thành, ôm lấy mặt bàn của hắn khóc lóc: “Anh Thành… Trước kia anh yêu em như thế, lúc nào cũng nói thích em, chiều chuộng âu yếm. Tại sao bây giờ anh lại đột ngột trở mặt như vậy? Sao anh đối xử với em tàn nhãn thế?”
Tống Thành yêu cô ta?
Mà khoan đã, Tường Vĩ đã bị đuổi việc, vì sao vẫn có tại đây? Nếu không phải vì có quan hệ đặc biệt, chắc chắn người ngoài không thể bước chân vào toà nhà này, lại còn lên được phòng tổng giám đốc.
Giống như không biết có người bên ngoài đang nhìn, Tường Vi cứ thế kể lể, khóc lóc ầmĩ: “Ngày nào tới văn phòng, chúng ta cũng đều ở đây ân ái. Anh dịu dàng, ân cần chăm sóc em biết bao nhiêu, hết lần này đến lần khác đều không đủ. Anh làm cho em yêu anh như vậy, thế mà nói đi là đi.”
Ân ái? Mỗi ngày? Lại còn hết lần này đến lần khác đều không đủ?
An Nhiên thấy trong lòng nhói lên một cơn đau thấu đến tận tim. Theo kinh nghiệm của cô, đúng là Tống Thành thực sự rất mạnh về mặt đó. Dù hắn tiết chế cực tốt, nhưng một khi đã xách đao ra trận thì không thấy ánh bình minh sẽ không trở về.
Những lời Tường Vĩ nói không phải không có lí. Nếu chưa từng cùng hẫn trải qua, làm sao cô ta lại biết rõ ràng như vậy?
Trong lòng cô dâng lên một trận bài xích ghê tởm. Hän đúng là ích kỉ, trụy lạc. Đã có Vũ Như, còn cùng cô dây dưa, sau đó tới chỗ làm thì lại đè thư kí của mình ngay trong văn phòng. Đúng là dơ bẩn!
Thế mà vẫn lồng lộng ghen tức khi nghe đến tên Hoàng Kiên Cơn giận của cô bắt đâu được châm lên.
Trong phòng, Tường Vi đã biến thành cái dạng không thể nhìn nổi, đến quần lót cũng đã cởi ra, đứng ở bên bàn làm việc của Tống Thành, kiếng chân, rướn cao nửa thân dưới để làm việc khó nhìn với cái cạnh bàn. Vừa làm vừa rên rỉ gọi tên hắn.
Thật ghê tởm!
Cái bàn đó cô vừa mới lau sạch sẽ…
An Nhiên mở toang cửa xông thẳng vào.
*A.. Tương Ví hoảng hốt quay ra, không nghĩ giờ này vẫn còn người ở lại văn phòng Thấy người đến là An Nhiên, cô ta mới bình tĩnh trở lại, đứng thẳng người. Kí ức về lần gặp trước quá tệ, cô phải sửa sang lại hình ảnh của bản thân mới được.
Tường Vi tiến về phía An Nhiên, vênh mặt nói: “Nhìn cái gì? Chưa bao giờ thấy gái đẹp sao?”
An Nhiên khinh bỉ phun một câu: “Muốn làm chuyện ô uế thì về nhà mà làm, đây là nơi làm việc.”
Tường Vi bật cười: “Mạnh miệng quá đấy. Dựa vào Ân Lãm chống lưng ư? Dù sao anh ta cũng chỉ là trưởng phòng thư kí thôi, mới lên phó tổng đã muốn ra oai?”
Cô ta lượn một vòng quanh người An Nhiên, ánh mắt săm soi, đánh giá không để sót một tấc nào: “Nhìn cô cũng tạm được, đi với anh ta cũng xứng đôi đấy. Nhưng tôi nghe đồn hình như ở mặt đó, anh ta không được. M: công tác hình như còn có đàn ông đi theo.
Cô xem, coi chừng chồng cô lại thành vợ người khác đấy!”
An Nhiên không quen việc đánh giá đời tư của người khác, cô không mảy may xúc động trước những lời Tường Vi nói. Điều đó khiến cô ta lại càng khó chịu hơn.
“Không dám nói gì sao? Ha ha, cô biết im miệng là khôn ngoan đấy. Vì nói không chừng, tôi lại thành vợ sếp của cô, lúc đấy lại khó sống”
Đến nước này, An Nhiên không kìm được một tiếng cười lạnh: “Tống Thành đã kết hôn rồi. Cô còn mơ mộng gì nữa?”
“Đàn ông đẹp trai, thành đạt, lại giàu có như anh Thành thì muốn bao nhiêu vợ chẳng được. Nếu cô vợ ở nhà tẻ nhạt quá, anh ấy vẫn có thể tìm đến tôi. Chúng tôi rất hợp nhau, ở trên giường lại càng cực kì ăn ý”
“Vậy sao?” An Nhiên nổi lên ý xấu, cười gẫn. Trước khi cô kịp ý thức được việc làm của mình thì bàn tay đã tự động làm việc, nằm lấy quần áo mà Tường Vi vừa cởi, ném ra ngoài cửa sổ.
“AI Cô dám..” Cô ta bị giật mình, không nghĩ An Nhiên lại dùng cách thức đối phó trực tiếp như vậy.
Người bị giật mình không chỉ có Tường Vi.
Phía dưới đường đi, Lê Hiền cũng kinh hoảng vật lộn với thứ gì đó vừa từ đâu ụp xuống đầu mình.
Đau muốn chết! Không phải bị biển quảng cáo rơi trúng đi!!!
Anh vội định thần nhìn lại, vẻ mặt không thể tin được đem thứ trên đầu mình lấy xuống.
Con mẹ nhà nó, đứa nào chơi trò mất dạy!
Hôm nay rảnh rỗi muốn tìm Tống Thành đi ăn cơm. Thế nào mà mới đến cửa đã bị quần lót của đàn bà chụp trúng đầu! Lại còn là quần lót đã qua sử dụng!
Lê Hiền muốn gào thét một tiếng cho hả lòng! Cái quần bị vò đến nhăn nhúm, vứt xuống đất.