Bụp!
Một cái áo ngực lại nện vào mặt anh ta.
Hừ. Lần này anh nhìn rất rõ, cửa sổ tầng t, là phòng làm việc của Tống Thành.
Lê Hiền phì một tiếng, trong lòng như có một hồi chuông ngân vang. Cuối cùng thì cũng tóm được cái đuôi của con cáo già Tống Thành. Lúc nào cũng ra vẻ thanh tâm quả dục, lần này anh sẽ bắt sống tại trận để xem hẳn ta còn chối cãi được nữa không.
Thang máy tức tốc chở Lê Hiền hai tay cầm đầy đồ lót phụ nữ phừng phừng khí thế xông lên.
Trong văn phòng, Tường Vi tức đến nghiến răng nghiến lợi, tóm chặt tay An Nhiên, muốn lột đồ của cô.
“Cởi ra Con khốn này! Mày dám ném quần áo của tao thì phải đên đây!”
An Nhiên liều mạng cự tuyệt, không để móng vuốt của Tường Vi chạm đến cúc áo mình. Hai bên quần thảo một hồi, lăn lộn đến tóc tai đều lộn xộn.
Tường Vi là dạng gái văn phòng, mười đầu ngón tay không dính nước, lại cộng thêm đi giày cao gót, để tóc dài, đánh nhau thực sự bất lợi.
An Nhiên tuy gầy gò nhưng dẫu sao cũng là bà mẹ đơn thân, bao nhiêu việc nặng cũng từng trải qua. Cho nên tuy không biết cách đánh lộn nhưng cũng đủ sức trụ lại, không để Tường Ví lôi kéo lột đồ của mình.
Tinh!
Thang máy vừa dừng lại, Lê Hiền từ bên trong lao ra lại gặp ngay một bóng người trần truồng xông đến. Tường Vi trên ngực vẫn còn dấu tay đỏ lừ do bị An Nhiên chống trả, loạng choạng ngã cả vào người anh.
Thói quen nổi lên, Lê Hiền quên cả sửng sốt liền dùng con mắt bác sĩ ước lượng: “Hừm, ngực lớn đấy, nhưng mà chảy xệ quá.
Kích cỡ này mua áo lót tương đối khó.”
Tường Vi thật muốn quay sang chửi bới một trận. Nhưng vì quá đau đớn nên chỉ phát ra mấy tiếng ai ui. Chợt, thấy bộ đồ trên tay đối phương hết sức quen mắt, liền quên cả liêm sỉ, vội vàng giật lấy, chạy một mạch vào nhà vệ sinh.
“Tống Thành, bắt quả tang nhé!” Lê Hiền đẩy toang cửa, bừng bừng nhuệ khí xông vào. Nhìn thấy bên trong không phải gã mặt lạnh quen thuộc mà lại là An Nhiên đang thu dọn đống lộn xộn, anh sửng sốt một chút.
Sau đó, giống như là nghĩ ra việc gì, lại càng chấn động hơn: “Hóa ra… là… em à?”
“Sao?” An Nhiên cũng mệt mỏi sau vụ vật lộn, chẳng muốn nhiều lời.
“Ờ..” Vấn đề này thực nghiêm trọng. Lê Hiền đau đớn như mất một khúc ruột, nhỏ giọng hỏi: “Em cùng cô gái vừa nấy… hai người… vừa vui một chút hả?”
Thật khó nói khi phải hỏi một cô gái rằng có phải cô vừa làm chuyện tế nhị với một cô gái khác không. Không ngờ An Nhiên vừa nghe hiểu, cô dừng tay lau bàn, trừng mắt: “Vui cũng không vui với loại người như vậy. Ngoài ra, tôi là gái thẳng”
Lê Hiền nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy mình vẫn còn chút ánh sáng. Nếu An Nhiên lại chỉ một mực thích phụ nữ, anh sẽ đau lòng, vì có chết cũng không thể làm cô rung động dù chỉ một chút.
“Thế thì tốt” Anh nhìn quanh một lượt.
“Sao em lại đến đây? Tống Thành đâu?”
“Anh ta đi công tác rồi. Trực thăng tới đón tận nơi” Cô đem cái khăn vừa lau bàn ném vào sọt rác. “Giờ em ở đây làm công việc dọn dẹp văn phòng và sắp xếp giấy tờ”
Lê Hiền không để mất thời gian, liền túm lấy tay An Nhiên, nhiệt tình lôi kéo: “Đi ăn với anh. Coi như chúc mừng em có công việc mới.”
An Nhiên đang nổi nóng, cũng lười tránh, liền theo Lê Hiền lên xe.
“Em gái xinh đẹp muốn ăn gì nào?” Có được cô gái mình thích ở bên, Lê Hiền cực kì vui vẻ, nụ cười trên mặt không lúc nào ngớt, đến đáy mắt cũng cười.
*Gì cũng được, tùy anh” Xe lao vù vù trên đường, An Nhiên nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi về phía sau, thất thần đáp.
Chợt chuông điện thoại reo, đem lời của Lê Hiền định nói ra tắc lại ở đầu môi. Anh muốn cùng cô thảo luận vài nhà hàng thú vị, cuối cùng đành im lặng để cô nghe điện. truyện đam mỹ
“Bổn cung ra chiếu chỉ, yêu cầu nhà ngươi tới thị tẩm!” Âm thanh quen thuộc chui vào tai, trong lòng An Nhiên lập tức run lên, hai mắt mở lớn: “Minh Châu?”
“A ha, chính là trẫm đây. Ái phi nhớ trãm không?” Ngô Minh Châu không dám để lộ tình hình sức khỏe của mình cho An Nhiên biết, chỉ một mực giữ thái độ hài hước trước sau không đổi.
“Cậu đang ở đâu vậy?” An Nhiên nâng bàn tay lên chặn đứng tiếng nấc, chỉ còn hai mắt cứ thế rưng rưng.
Lê Hiền rút khăn giấy đưa cho cô, sau đó cầm lấy điện thoại, đặt bên tai chính mình: “Minh Châu đúng không? Cô đang ở chỗ nào?”
“Ủa, ai vậy?” Ngô Minh Châu bị âm thanh ấm áp đó làm cho rung động một trận. Cô nàng ngoài sở thích ngắm trai đẹp ra thì còn là một người mê mẩn sexy voice hạng nặng.
“Tôi là người đang theo đuổi An Nhiên.”
Lê Hiền vừa nói vừa quay sang nháy mắt trêu người bên cạnh. “Giờ chúng tôi đang định đi ăn tối. Cô qua đây đi chung cho vui”
*À..” Vốn dĩ Ngô Minh Châu không thích làm kì đà cản mũi nhân duyên của người khác. Nhưng lại phân vân người vừa nói có phải Tống Thành không. Nếu phải, tại sao không nói thẳng là chồng? Bối rối một hồi, cuối cùng cô đành tự mình ra trận. “Gửi địa chỉ đi. Bổn cung sẽ tới”
Lê Hiền lần đầu nghe thấy kiểu nói chuyện này, liền ngẩn ra. Cuối cùng mới đưa điện thoại lại cho An Nhiên, trong lòng không ngừng ghê sợ: “Bạn tốt của em đấy à? Là người từ thế kỉ trước còn sót lại hay sao?”
An Nhiên bị bộ dạng khiếp sợ của Lê Hiền làm cho bật cười. Cô cảnh cáo: “Cô ấy thích phóng khoáng, tùy ý. Anh tuyệt đối không được phán xét, không được tỏ thái độ ra mặt như thế. Bạn tốt của em xứng đáng được yêu thương, rõ chưa?”
“Đã rõ” Lê Hiền ngoan ngoãn gật đầu.
“Có điều anh yêu thương em là đủ rồi, không đủ sức yêu thêm người khác, sẽ bị mang tiếng là Sở Khanh. Mỗi lần chỉ yêu một người là quá đủ rồi!”
An Nhiên lườm anh một cái. Đúng là cái miệng của phong lưu công tử, đi đâu cũng thả thính đượ!
c Hai người đi đến nhà hàng, Lê Hiền một mực ôm lấy An Nhiên, đưa cô lên khu vực phòng VIP. Không ngờ, hôm nay Thanh Trí cùng bảo mẫu cũng tới nhà hàng. Vừa thấy Lê Hiền ôm theo một người tóc ngắn lởm chởm trong lòng, tức khắc anh ta liền phát sinh cảm giác mình vừa tóm được một tin tức động trời.
Tóc ngắn kia chắc chắn là đàn ông đi!
Thanh Trí ngờ nghệch lấy điện thoại ra chụp tía lia, sau đó gửi thẳng cho bạn tốt Tống Thành, không quên đính kèm một tin nhắn: “Lê Hiền là gay! Tôi sợ quá! Có khi nào cậu ta muốn xơi cả tôi không?”
Tin nhắn vừa gửi đi không lâu, Lê Hiền cũng tóm được Thanh Trí đang ngồi ở gần đó. Nghĩ đến lát nữa đối mặt với “lệnh bà”
Minh Châu, anh liền nhanh trí mời luôn cả anh bạn ngờ nghệch này tới ngồi cùng. Bốn người cùng nói chuyện, chắc chắn vuil Mười lăm phút sau, Minh Châu cũng chạy tới. Nhìn đến một bàn đầy những anh đẹp trai, suýt nữa thì sinh ra ảo giác rằng mình là Đường Tăng bị dụ dỗ vào động yêu quái, quên cả việc phải ôm lấy An Nhiên khóc lóc kể lể cái “Vừa nấy là ai nói chuyện điện thoại với bần tăng vậy?”
“Người này” Lê Hiền hai mắt không chớp, thản nhiên chỉ tay về phía Thanh Trí.
Ngô Minh Châu bình tĩnh liếc Thanh Trí một cái, cảm thấy người này nhan sắc cũng được, nhưng không hợp gu của cô bằng anh chàng mới phát biểu kia. Cuối cùng, cô nở nụ cười, nói *Ài, tiếc thật đấy! Nhưng mà người ta lại đang theo đuổi An Nhiên nhà tôi mất rồi. Chị em tốt là không được chung chạ đàn ông.”
Lê Hiền nghe tới đó đã thấy tóc gáy mình dựng cả lên rồi. Quả nhiên, Minh Châu quay sang phía anh, nói tiếp. “Mỹ nam, chỉ bằng anh hiến thân vì việc nghĩa đi.”
Lê Hiền: “..”
Khắc tỉnh của anh đã đến rồi sao?