Giữa lúc hai vợ chồng ân ái mặn nồng, ở cách đó không xa, dưới bóng điệp vàng sũng nước mưa, Hoàng Kiên nhìn thấy hết thảy, trong lòng bi ai, hối hận ngập tràn.
Anh hối hận vì đã bỏ lỡ bốn năm sớm tối bên cô mà không đủ can đảm tiến thêm một bước, vượt qua lẫn ranh mỏng manh cuối cùng. Nếu anh can đảm ngỏ lời, phải chăng bây giờ bọn họ mới là một đôi vợ chồng son thăm thiết?
Anh hối hận vì đã không đủ dũng khí thổ lộ. Với tính cách trung trinh của An Nhiên, một khi đã nhận lời bên anh, dù có mười Tống Thành cắt cũng không đứt.
Nhưng rốt ruột cái gì anh cũng chưa làm. Sau này nói ra cũng vẫn quá muộn.
‘Vận mệnh cho anh ngọt ngào, anh lại không nảm lấy. Đúng là đáng chết.
Mưa ngày càng nặng hạt, cứ tầm tã xối ướt dáng hình cô độc của Hoàng Kiên. Tiếng sầm ì ùng trên cao dội vào trái tim trống rỗng của anh, vang động miên man không dứt.
Đau đến tận cùng, không còn gì để vỡ nát thêm nữa.
“Anh không sao chứ?” Một giọng nói thanh thanh vang lên giữa màn mưa, tiếp đó là chiếc dù màu vàng nhạt từ bên cạnh dịch tới, che được một mảnh quang đãng trên đầu Hoàng Kiên.
Xem ảnh 1
Chính là… Thanh Tường nhíu chặt đôi lông mày nghĩ ngợi, cố nhớ lại một cái tên.
Hoàng Kiên.
Là nhân tài được bồi dưỡng theo chế độ tuyển cử đặc biệt. Tương lai xán lạn, tiền đồ rộng mở.
Không ngờ Nguyễn An Nhiên kia thật lợi hại! Có thể làm Phan Tùng Hưng say rượu bí tỉ không màng thế sự, lại làm Hoàng Kiên đau lòng dầm mưa suốt một tối. Mà cái ả hồ ly kia lại ở trong xe hưởng thụ sự hầu hạ của Tống Thành.
Xem ảnh 2
Giọng hắn lạnh đến cực điểm làm cho Thanh Tường có phần kinh hãi, lại cảm thấy hẳn thật đáng thương. Bị người ta vứt bỏ mà vẫn còn dốc lòng che chở, không cho người khác mắng lấy một câu. Cái tính này giống hệt Phan Tùng Hưng.
Đàn ông lên cơn si tình đều thật ngu xuẩn “Không phải nguyền rủa, nhân quả rõ ràng, gieo gió ắt phải gặt bão” Thanh Tường giống như nhìn thấy được tương lai cho nên không sợ hãi Hoàng Kiên lạnh lùng liếc cô một cái, lấy tay gạt nước mưa trên mặt, xoay người đi vào trong màn mưa, thất tha thất thểu.
Mất đi An Nhiên, anh cũng giống như mất đi ánh sáng duy nhất trong đời, đoạn đường từ nay về sau biết đi thế nào mới đúng?
“Gặp nhau là do duyên phận.
Tường lại một mực đuổi theo, lần nữa vì Hoàng Kiên mà bung dù. “Tôi cùng anh Tùng.
Hưng đang có tiệc liên hoan ở gần đây. Nếu anh không chê, có thể theo tôi về thay đồ rồi cùng nhau uống hai ly, được chứ?”
Hoàng Kiên dừng lại bước chân, trong lòng có chút lay động. Đang sầu đời muốn chết lại có người cùng uống rượu, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
“Đi thôi, tôi là con gái còn chẳng thấy ngượng ngùng, anh đường đường là đàn ông mà lại sợ sao?”
Hoàng Kiên dứt khoát tiến về phía khách sạn theo tay Thanh Tường chỉ.
Thanh Tường liếc nhìn lại phía chiếc xe vẫn đang ngập chìm trong tình ái phía xa Nguyễn An Nhiên đúng là loại hồ ly tỉnh. Bao nhiêu đàn ông ưu tú qua tay cô tay cô ta đều bị phá hủy triệt để, hẳn là cô ta rất tự mãn.
Nghiệp báo sắp đến rồi, cứ để cô ta sung sướng nốt mấy ngày, chờ đến khi Phan Thủy Tường ra khỏi nơi đó, chắc chắn sẽ đá văng cô ta khỏi ngai vàng.
Cơn mưa nặng hạt cuối cùng cũng dứt, không khí sạch sẽ, nhẹ nhõm. Những tầng lá cây được nước mưa gột rửa, xanh đến mức tỏa sáng trong màn đêm.
“Ông xã, chúng ta không quay về thì mọi người sẽ chờ đó.” Sau một hồi vận động kịch liệt, An Nhiên năm trên người Tống Thành thở hổn hển, tấm lưng trắng nõn lấm tấm mồ hôi “Tống Thành nhắm mắt hưởng thụ dư âm mất hồn của cuộc làm tình, vẫn chưa đủ, hẳn còn muốn nữa, bèn cúi đầu gặm cần bờ vai An Nhiên, trêu chọc một hồi. “Em có thể tự mình đứng lên.”
“Được chứ” Cô chậm rãi làm theo lời hắn nói, thẳng lưng vươn người, ngồi trên bụng hản.
Ai ngờ được nửa đường, tấm lưng đã đau đến mức muốn sụm cả xuống, lại ngã trở về trong ngực Tống Thành.
Hãn cười nhạo dáng vẻ chật vật cô xấu hổ đỏ mặt. Nếu không phải vì hẳn, tại sao cô lại ra nông nỗi này chứ?
“Anh… chơi xấu..” An Nhiên vùi mặt trong lòng hẳn, lí nhí mấy tiếng. “Anh là chủ tiệc, không về thì xấu mặt lắm”
Nghe lời phu nhân.
Tống Thành thu hồi bàn tay đang tính nghịch ngợm lén lút lại, nâng lên để nhìn đồng hồ một chút. Tay kai hẳn ấn chặt An Nhiên vào người mình, giọng điệu lưu manh: “Em nhắc lại câu nói lúc trước, sau đó chúng ta đi.”
”… Câu nào?” Cô trăn trọc trên vòm ngực.
tinh tráng của hắn, mơ hồ giục. “Nhắc bài cho em chút được không anh đẹp trai?”
Hắn nâng cằm cô, ánh mắt sâu kín nhìn thẳng, hàm chứa nhiều tình cảm.
“Câu anh muốn nghe nhất.”
An Nhiên nhíu mày nghĩ ngợi. Vừa nấy, khi cô nói “Tống Thành, anh là người đàn ông của em”, hắn liền dũng mãnh vô cùng; lúc nói “Ông xã, em yêu anh”, hẳn lập tức vui vẻ chiều chuộng; khi gọi “Ông xã, yêu em đi”, hẳn chắc chắn ở trong thân thể cô mà làm xăng làm bậy…
Câu nào hẳn cũng muốn nghe.
Nhìn vẻ mặt phát ngốc của An Nhiên, Tống Thành cười thầm một tiếng: “Nghĩ không ra? Vậy làm lại lần nữa, nhất định em sẽ nhớ ra”
A, khoan! Nghĩ được rồi!
“Ông xã… em yêu anh. Chỉ yêu duy nhất một mình anh” Cô quàng cánh tay trắng mềm qua cổ Tống Thành, âu yếm vuốt ve.
Chính vì yêu hắn mà làm bộ dạng lả lơi cho hẳn vui, dâng hiến cho hẳn không tiếc thứ gì.
“Yêu chỗ nào?”
“Yêu… từ đầu đến chân, không sót chỗ nào.
“Thật?” Ánh mắt hẳn lại trở nên ma mị, rèm mi dày rũ xuống làm An Nhiên hiểu ý, vội vã bổ sung: “Đúng, nơi nào cũng yêu. Nơi này..” Bàn tay nhỏ xíu, trơn mềm của cô đưa xuống nắm lấy thứ vừa tàn phá trong người mình một hồi, khẽ vuốt nhẹ. “… yêu nhất”
Tống Thành bị làm cho run rẩy cả người, hít sâu một hơi cũng không đủ tĩnh tâm. Hắn nâng cô lên, khẩn thiết van xin: “Một lần nữa được không? Chỉ một lần nữa thôi”
An Nhiên lắc đầu không chịu, cô cũng muốn, nhưng bọn họ còn một đống ngườ đang chờ. Mà Tống Thành đã như tên đã lắp trên dây, làm sao mà nhịn được nữa, dứt khoát đặt thân thể mềm đến chết người kia xuống ghế, nâng đôi chân trắng ngần thơm nõn kia lên, mở rộng, rồi cúi đầu mê mải.
Hương vị của cô, hắn ăn đến nhập tâm, muốn đem tất cả nuốt chửng vào bụng.
An Nhiên lại bị hắn vần vò một trận nữa đến tiêu tán hồn phách.
Đến khi cả hai trở về khách sạn đã mười giờ đêm.
Đám người ngồi bên trong đã ăn uống no say, nếu không tò mò muốn nhìn thấy người phụ nữ đủ sức trói chặt trái tim lạnh lẽo của Tống Thành, bọn họ đã bỏ về từ lâu.
Cánh cửa phòng xa hoa từ từ mở ra, Tống Thành ôm An Nhiên bước vào, từng động tác, cử chỉ đều dịu dàng che chở.
Tức thật, An Nhiên hậm hực nghĩ bụng.
Rõ ràng hẳn hung hăng cày cuốc, vất vả động trên chạm dưới mà sao thần sắc vẫn tươi tỉnh, thậm chí có phần sảng khoái, nhẹ nhõm khác thường, còn cô lại mệt đến đứt hơi. Dáng vẻ xinh đẹp bị hắn vò nát, thành ra nhuốm màu mỏi mệt kín đáo.
Ân Lãm ngẩng đầu, vừa nhìn thấy cặp đôi tiến đến thì vui mừng khôn xiết, cao.
giọng nói: “Các vị, tôi giới thiệu một chút. Người vừa tới cùng anh Thành chính là cô An Nhiên, là phu nhân của tập đoàn NC chúng tôi.”
Không khí tức khắc rơi vào trâm mặc.
Mọi người đều nhìn chăm chăm cô gái mới tới, ánh mắt lấp lóe nhiều ý nghĩ khác nhau.