Nguyễn Chính Quốc thấy bên kia không nói lời nào liền cảm thấy kì lạ.
Tống Thành mờ mịt hỏi: “Trong khoảng một giờ đồng hồ gần đây, cô ấy có gọi cho bố không?”
“Không thấy gọi. Bố vẫn nói chuyện với Vũ Như mà?
Kì thực, ông còn đang vui mừng vì con gái lớn đã hiểu chuyện mà nghe lời. Thế nhưng, vốn dĩ Vũ Như không rời đi, nhưng thấy người lớn trong nhà đều toan tính muốn đẩy nhanh giải quyết việc hôn nhân của Tống Thành nên cô đành luyến tiếc rời bẻ, ngoài miệng vẫn là nói cứng với bố mình mấy câu.
Trong lòng cô biết rõ, nếu không chịu rút lui, Hạ Cấm chắc chắn sẽ đưa tay bóp chết cô.
“Vâng, con chào bố” Tống Thành vội vã muốn cúp máy nhưng Nguyễn Chính Quốc đã ngăn lại.
“Khoan đã nào! Có chuyện gì xảy ra? An Nhiên nó làm sao?”
Tống Thành vội vàng giải thích một câu “Không có gì, chỉ là chúng con mới nói nhau hai câu, cô ấy liền bỏ ra ngoài, di động không mang theo”
Tút…tút… tút Nguyễn Chính Quốc nhìn điện thoại đã bị ngắt tín hiệu, sắc mặt bất thường.
Rõ ràng là có chuyện. Tống Thành là người nào? Chính là người là việc lớn không đổi sắc mặt, †âm tính trâm ổn. Thế nhưng hiện giờ lại thiếu kiên nhẫn đến vậy, chắc chắn An Nhiên đã không chỉ đơn thuần là “đi ra ngoài”.
Khoảnh khắc nhận ra vấn đề này, Nguyên Chính Quốc hơi hoảng, vội vàng quay đầu muốn đi tìm con gái. Hoàng hôn đổ bóng trên mặt đường khiến dáng hình xiêu vẹo của ông càng trở nên cô độc.
Trong đầu ông cứ hiện lên hình ảnh năm xưa đã ôm An Nhiên từ trong rừng sâu trở về. Lúc đó cô đang sốt cao, toàn thân đầy vết xây xát cứ nhũn ra… Đứa con gái này của ông vì sao lại phải chịu nhiều bất hạnh như vậy?
Tin tức An Nhiên mất tích được Tống Thành truyền tới chỗ Minh Châu. Cô không nói hai lời, vội bỏ dở chương tiếu thuyết đang đến hồi gay cấn, vội vã đi tìm.
Diệp Phong biết tin cũng gấp gáp vội vàng Đối với anh, An Nhiên không chỉ là vợ của sếp nhà mình mà còn là bà mối, là ân nhân mang đến cho anh cô gái anh yêu nhất. Cho nên dù đang năm trên giường bệnh, anh cũng muốn góp chút sức lực Vốn là người quảng giao đi lại với cả hai giới hắc bạch, chỉ cần Diệp Phong nói một câu, lập tức có rất đông anh em mang theo đám người tham gia tìm kiếm. Đặc biệt là cả trăm người đều vô cùng kín kẽ, không gây động tính, chỉ cần thấy đối tượng sẽ lập tức gọi điện về cấp báo.
Sắc trời đã tối dần, hoàng hôn cũng buông xuống từ lâu. Trên bầu trời quang đãng, ráng chiều nhuộm đỏ rực một vùng trời phía Tây.
Từ lúc rời khỏi bệnh viện, An Nhiên như người mất hồn, cứ thế đi mãi, trong lòng ngổn ngang trăm nỗi niềm mà đầu óc lại trống rỗng, không biết nên đi về đâu.
Cô nhỏ bé như thế, hóa ra lại chẳng có một chốn dung thân. Nếu không có Tống Thành dang tay che chở, cuộc sống của cô đúng là khó khăn.
Vừa đi vừa nghĩ ngợi, cuối cùng An Nhiên dừng chân lại ở một nơi đầy trúc xanh. Cô ngẩn người, nghĩ rắng mình đã quay lại khu nhà của Tống Thành, nhưng đến khi định thần lại thì không phải. Đi thêm một đoạn thì thấy cổng vào, bên trên treo biển ghi mấy chữ tiếng Hán hoa mĩ rất lớn mà cô không biết đọc, chỉ nhận ra được một chữ Vương.
Chắc là nhà họ Vương chăng?
Cô không có ý định đi thêm, bèn quay đầu tìm một nơi gần đó nghỉ chân.
Trong đầu cô liên tiếp hiện lên hình ảnh của rất nhiều người. Hạ Cẩm xinh đẹp, sắc sảo, ánh mắt lạnh lùng nhuốm màu khinh khi người khác.
Tống Nguyệt Sương lộng lẫy tràn ngập hận thù, đôi mắt trừng trừng phần uất. Nguyễn Vũ Như trên người đắp toàn đồ hiệu màu mè, lúc nào cũng kiêu ngạo đến chói mắt. Lại còn có cả Hoàng Phương, Trần Tuyết Hoa, dáng dấp phu nhân nhưng tâm tính hung ác, chỉ chực chờ cơ hội đay nghiến, nhai xương người khác.
Càng nghĩ càng thấy chua xót. Người nào cũng không muốn nhận cô vào với gia đình họ.
Không chấp nhận cô là con gái, là con dâu, chị dâu của mình.
Nếu cô có mẹ thì tốt rồi. Dù có phải lang thang ăn xin nơi đầu đường xó chợ nhưng có mẹ ở bên, cô vẫn thấy hạnh phúc. Người khác gặp chuyện có thể được mẹ khuyên nhủ, an ủi, nhưng cô lại không có cái phúc ấy. Nghĩ đến đây, nước mắt tủi thân của An Nhiên không ngừng chảy ra Cô nghẹn ngào đến khóc nấc lên, vây quanh mình đều là cảm giác lạnh lẽo, cô độc của một đứa trẻ luôn bị xua đuổi.
Cùng lúc này, ở mỏ vàng lớn tại phía Nam, Tô Ái Phương đột nhiên lạnh người, hai mắt thất thần đế..