*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Phong nhận lệnh đi tìm người gửi nam việt quất cùng một số loại quả mọng xong, nhớ đến việc kia bèn nói: “Chuyện chén nước trà có cần điều tra thêm không? Em cảm thấy đãng sau vẫn còn uẩn khúc”
Tống Thành hơi lim dim mắt, hồi tưởng lại đêm ở ngoại ô khi hẳn gặp Thanh Tường.
Rõ ràng là hoàn cảnh trái ngược so với buổi trưa hè nắng gắt khi Phan Thủy Tường bước vào trong tầm nhìn của hắn, nhưng dáng vẻ hai người hết sức giống nhau, lời nói mềm mại như nước cũng thật giống.
Hắn nhàn nhạt nói “Không cần điều tra nữa. Trên đời này người giống người là chuyện bình thường.”
Diệp Phong có chút bất ngờ, nhưng thấy Tống tổng có vẻ không muốn nói chuyện thêm, anh cũng thức thời rút lui. Nào ngờ, vừa bước chân ra đến cửa lại nghe tiếng Tống Thành bay đến: “Hoa hồng vàng đáng ghét lắm à?”
Gì vậy? Đừng nói sếp nhà anh lại muốn tính chuyện đi buôn hoa. Diệp Phong hẳng giọng, nén cười: “Không, rất đẹp. Có điều nó chỉ dành tặng bạn bè. Còn trong tình yêu, hoa hồng vàng tượng trưng cho sự phản bội”
Ra là thế! Tống Thành suýt ngã ngửa.
Cho nên mới ôm ấp mối tình đơn phương lâu như thế, ròng rã bao nhiêu năm tháng giờ vừa gặp Thanh Tường đã chao đảo Tống Thành lắc đầu: “Cô ấy đâu phải người yêu tôi Đúng vậy, tuy nói Tống Thành theo đuổi Phan Thủy Tường nhưng thực ra hẳn chưa từng nghĩ sẽ biến cô thành người của mình, cũng chưa từng có khao khát quá phận với cô. Hắn đối với cô phần nhiều là hiếu kì, muốn ở gần cô, làm mọi thứ cùng cô để thỏa mãn trí tò mò, thế thôi.
So với cảm giác trong sáng đó, thì những gì hắn suy nghĩ về An Nhiên còn mãnh liệt hơn nhiều. Dù hắn cũng không lí giải được nguyên nhân chính xác, nhưng hắn thật thích cảm giác trêu đùa cô, lăn lộn với cô, làm cho cô cười, làm cho cô nức nở, làm cho cô hạnh phúc.
Nếu Phan Thủy Tường là áng mây trời êm ái chợt đến rồi chợt đi, thì An Nhiên lại là một cái gai hoa hồng găm sâu vào trong tâm khảm hẳn, cô làm hẳn đau đấy, nhưng cũng rất biết quyến rũ sự chú ý của hẳn.
Tống Thành cũng không biết cảm giác đó gọi là gì, chỉ biết răng hẳn như đang say.
Nhưng trận say này hẳn thà không tỉnh lại.
Tuy miệng nói không điều tra nữa nhưng hẳn vẫn thấy lấn cấn trong bụng. Thanh Tường kia chắc chản có liên quan đến Phan Thủy Tường. Nhưng hiện tại hắn đã có người khác đáng để bận tậm hơn, nên cũng lâu rồi hắn không nhớ về người bạn học năm xưa nữa.
Tường Ví hơi ngẩn ra: Hoa mua cho vợ sao? Nếu thế thì còn lâu cô mới thèm chỉ chỗ, hi “Có, đi qua hai tòa nhà, rẽ trái là tới” Rốt cuộc vẫn là bị cặp mắt phượng của hẳn chiếu tướng. Tường Vì chậm rì rì nói ra Tống Thành lập tức quay đi.
Hắn bận rộn đi tìm tiệm hoa để sửa lại sai lầm hôm trước, hoàn toàn không hề biết Tường Ví ngồi lại trong phòng hẳn, tay chân táy máy đem chiếc bút hẳn vừa dùng ôm vào ngực. Đây là bí mật của Tường Vi mà cô đã ôm ấp bao lâu nay.
“Tống Thành à..” Cô nức nở áp mặt xuống bàn gỗ trơn bóng, cảm nhận hơi ấm ít ỏi hẳn lưu lại. “Anh lại có thể trở nên ngọt ngào như vậy sao?”
Tường Vi sờ soạng đồ dùng của Tống Thành một hồi, ánh mắt bất ngờ rơi trên chiếc áo gió hẳn treo trên mắc gỗ.
Trong cơn mụ mị, cô vứt giày, đi chân trần đến chỗ mắc áo, đem áo gió ôm vào.
lòng hít ngửi. Còn thơm hơn mùi của ghế da cô vừa ngồi, hương vị nam tính của Tống Thành tức khắc lấp đầy hai buồng phối của Tường Vi. Dường như vẫn chưa đủ, cô liều mạng cởi sạch váy áo trên người, không sót một mảnh vải nào. Sau đó, Tường Vi đem chiếc áo gió màu xám kia tròng vào người.
Lớp vải sột soạt như bàn tay người mơn trớn làn da mịn màng của cô, bao bọc lấy thân thể mềm mại của cô.
“Sếp à… Tống Thành… Làm ơn ôm em đi.
Ôm chặt giống như vậy…”
Cô kéo cao khóa áo, để chiếc áo bọc kín người mình.
Ai bảo Tống Thành trời sinh đã có cái mã tốt, gia cảnh tốt, thành tích nếu thích thì cũng tốt. Người mê hắn đâu phải chỉ có một, hai người Vũ Như hay Tường Vi.
Thanh Tường nhìn Thanh Nhuệ tung tăng chạy ra khỏi cổng trường, sắc mặt ửng hồng tìm đến cô thì hết sức kinh ngạc: “Mới mấy ngày chưa gặp mà em đã có người yêu rồi sao?”
Thanh Nhuệ cười tươi như hoa nở, khóe môi nũng nịu rơi xuống: “Ai nói? Yêu đương gì tầm này. Một đám con trai trường em toàn lũ mặc váy, không thì cũng trẻ con. Em đây không ưng đứa nào hết”
Không ưng trẻ con, vậy chẳng lẽ ưng người đã trưởng thành như Tống Thành sao?
Thanh Tường chột dạ, liền nói: “Người đó là của chị Thủy Tường rồi, em đừng có mơ mộng mất công”
Thanh Nhuệ bị nói thì tức đỏ mặt, dậm chân hét nho nhỏ: “Em thèm vào!”, mà hình như tiếng “thèm” nhấn âm rõ hơn những tiếng còn lại.
“Được rồi. Chị biết rồi” Thanh Tường đã quen với những tình huống loạn xị ngậu như vậy, chỉ chậm rãi nói: “Sáng nay chị có tới bệnh viện thăm chị ấy. Bác sĩ có nói là..”
Hai chị em vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã rời xa khỏi cổng trường đông đúc.
Hoàng hôn buông xuống tạo nên một cảnh tượng huy hoàng, vạn vật được tắm trong ánh nắng ấm áp.
Cánh cổng lớn của biệt thự đầy khí phách mở rộng, đón chiếc xe đen bóng âm thầm lao vụt vào sân.
Tống Thành suýt chút nữa “Ồ” một tiếng khi thấy không chỉ Nguyễn Vũ Như mà cả An Nhiên cũng đi ra đón hẳn.
Hắn chớp chớp mắt mấy cái mới thực tin là cô đứng ở đó đợi hẳn về. Hơn nữa, còn đứng chung với cả Vũ Như.
Xe vừa tắt máy, hẳn đã nhanh chóng nhảy xuống trước, đi ra mở cốp xe.
Vũ Như vui sướng chạy tới: “Anh Thành, hôm nay đi làm có vất vả lắm không? Để Vũ Như giúp anh cầm… oa a a Vũ Như muốn đến cầm cặp tài liệu cho.
Tống Thành, ngờ đâu hắn vừa mở cốp xe, cô suýt thì loa mắt bởi bó hoa cực đại, gồm chín mươi chín bông hồng nhung đỏ thẩm xếp lại.
€ô vội lôi kéo An Nhiên tới: “Em gái mau nhìn xem, hoa anh Thành mua tặng chị đẹp chưa này! Hồng nhung đỏ thảm lộng lẫy, bông lại lớn, chắc chản nhập khẩu từ châu Âu rồi”
An Nhiên chẳng biết Âu Á gì, cô chỉ cảm thấy bó hoa kia quá sức phô trương. Vũ Như không để ý đến ai, tự mình tiến lên ôm lấy hoa. Tống Thành không định đưa, thấy cô giơ tay vui vẻ nhận, hẳn còn tính ném ra địa chỉ với số điện thoại, thích thì tự đến mà đặt Vũ Như cũng chẳng cần hẳn đưa, cứ tự mình ôm chặt món quà bất ngờ, khen nức nở: “Anh Thành thật là lời ga — lăng. Đi làm còn biết mua hoa về tặng em cơ đấy.”
Tâm tình đang tươi đẹp của Tống Thành liền rũ xuống như cành hoa bị dội nước sôi.
Hắn quay sang nhìn An Nhiên, thấy cô vẫn thờ ơ nhìn chị gái tíu tít khoe khoang thì có chút bực. Cô không có biểu cảm gì khác ngoài vẻ mặt lạnh nhạt đó sao? Chồng mình tặng hoa cho phụ nữ khác, không tặng mình mà vẫn không ghen sao?
Tống Thành cảm thấy muốn thử một chút, xem có thực sự là cô không ghen. Hắn liếc Vũ Như một cái, hỏi: “Thích lắm sao?”
Vũ Như ngoan ngoãn gật đầu: “Rất thích” Sau đó, tính xấu vẫn không kiềm chế được, lại buông lời khiêu khích: “Nhưng chỉ có em nhận được hoa thì hơi ngượng. Nếu An Nhiên tủi thân thì..”
Lập tức, An Nhiên cắt lời: “Không cần.
Tôi chẳng việc gì phải ghen tức với một bó hoa phô trương và thô tục như vậy”
Câu nói của cô vừa hay lọt vào tai Tống Thành, khiến mặt lạnh của hẳn lại càng lạnh lẽo thêm.
“Phô trương? Thô tục?” Hắn nghiến răng.
Đến hồng nhung, nữ hoàng của các loài hoa, mà cô ta cũng dám nhắm mắt chê bừa sao?
Hắn tức giận đến mức muốn giằng lấy bó hoa ném xuống đất mà giẫm đạp, giống như giẫm gãy phản ứng kiêu kì lạnh nhạt kia.