mắt làm cho Đàm Mai bốc hỏa, sợ đến không nói nên lời. Cô ấp úng một lúc, sau đó vội vàng muốn đóng cửa bỏ chạy.
Sếp tổng vừa mới kết hôn không bao lâu, nhoằng một cái lại thấy thân mật với bạn gái của sếp phó, dù thế nào thì đây cũng là một bí mật đáng sợ. Đàm Mai không nhịn được, ánh mắt chuyển từ khuôn mặt tuấn tú của sếp tổng sang nhìn bóng lưng thon gầy của cô gái kia.
Cũng không hẳn là sắc nước hương trời, tóc tai còn kì dị quá cỡ, thế mà lại làm cho cả hai nhân vật quyền lực nhất tập đoàn say mê.
Một tiếng trước, Ân Lãm còn dặn dò thư kí phải chăm sóc cô gái này cẩn thận, trong đáy mắt tràn ngập sự dịu dàng cùng lời nói rất mực quan tâm, không ngờ vừa ngoảnh đi ngoảnh lại, cô ta đã bày ra tư thế đáng xấu hổ cho sếp của bạn trai chơi đùa “Chuyện gì?” Tống Thành thấy có người phá hư việc tốt thì sắc mặt lầm lì ngẩng lên, khóe môi còn ướt nước rất mực gợi tình.
*A… cái này..” Đàm Mai hấp tấp chìa ra mấy hộp đồ, nói như thanh minh. “Là phó tổng yêu cầu mang điện thoại tới để cô ấy chọn một chiếc.”
Tống Thành không nói gì, hản ngoắc.
ngón tay trỏ vào bàn tiếp khách. Đàm Mai biết ý, vội đặt hết mấy hộp đồ xuống đó rồi đi ra, không quên khép chặt cửa.
Căn phòng yên tĩnh trở lại. Tống Thành nhếch khóe môi cười “Em bỏ tay ra khỏi mặt được rồi. Không còn ai nhìn thấy nữa đâu”
An Nhiên ngượng chín người, từ từ hạ tay, để lộ ra một đôi mắt long lanh ấm ức động lòng người. Biểu cảm của cô chọc cho lòng dạ hắn ngứa ngáy, muốn tiếp tục lăn lộn nhưng không được, đành nhéo nhéo cái má phính của cô cho đỡ nhớ.
Vốn dĩ Tống Thành trở về là để làm thủ tục đối máy bay. Hắn muốn mở rộng phạm vi đi lại, sang hẳn bên kia hải vực là địa phận giáp ranh biên giới.
Nếu thủ tục không được đầy đủ, nhất định sẽ bị lực lượng biên phòng xử lí, cho nên phải gấp rút quay về. Cách đây nửa tiếng, hội quốc tế Chữ Thập Đỏ đã đồng ý cho hắn mượn thêm hai phi cơ nữa. Hiện tại phi công đang xử lí nốt công việc, hắn tranh thủ về công ty tắm rửa, chờ điện thoại bên kia báo xong việc là lên đường. Không ngờ lại bắt gặp An Nhiên ở đây, còn bị người ta bắt nạt khiến hắn nổi cáu.
An Nhiên vừa chỉnh sửa lại quần áo, vừa khuyên nhủ hắn đủ thứ, hắn mới chịu bỏ qua, đi tắm rửa thay quần áo mới.
“Vợ tắm cho anh đi.” Móng vuốt lại thò ra, đem áo An Nhiên kéo tuột xuống. Cô hết hồn, vội nhảy sang một bên tránh, cuống quýt nhắc: “Để ý thân phận đi, đang ở công ty đấy!”
Tống Thành cười sảng khoái: “Thân phận của anh đây vẫn là chồng em. Cho nên, anh ở văn phòng của mình, thân mật với vợ của mình, được vợ của mình tắm cho, có gì không được?”
Mấy ngón tay lại tiếp tục kéo xả một bên vạt khác, An Nhiên gấp đến sắp khóc, ra sức †úm lại váy, rối rít tìm cách thoát thân: “Muốn em tắm cho anh thì mang con trai trả lại đây! Không thì đừng hòng!”
“Được!” Tống Thành lập tức nổi máu doanh nhân, sẵn sàng lùi một bước để tiến trăm bước, bỏ qua cái lợi trước mắt để chiếm lấy cái lợi lâu dài. Hắn sảng khoái đáp ứng.
“Em nhớ giữ lời, nếu không, hậu quả rất nghiệm trọng. Biết chưa?”
*… Rồi..” An Nhiên nhận ra mình nói hớ, rầu rĩ đáp.
Tống Thành tắm gội xong, tóc chưa kịp lau khô thì viên phi công đã gọi điện tới, thông báo mọi việc đều đã hoàn tất, có thể xuất phát ngay lập tức.
“Tốt. Đón tôi tại sân thượng của tòa nhà”
Hắn cúp máy, đi ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy An Nhiên đứng đó. Cô quay lại nhìn hẳn, thấy áo sơ-mi của hắn vẫn chưa đóng ới, thay hăn cài từng bên cúc áo, chậm rãi nhắc: “Anh lau tóc khô đi kẻo cảm lạnh”
Dù sao vẫn còn vết thương nặng trên ngực, không thể coi thường, tuy cô không dám nhìn kĩ nhưng cũng hiểu đó là vết thương nghiêm trọng. Một lát nữa cô còn muốn hỏi hắn chuyện của Cá Chép và Ngô Minh Châu, hiện tại nhún nhường một chút cho được việc.
Tống Thành rũ mắt, nhìn vợ nhỏ giúp hẳn cài cúc áo, trong lòng thấm đẫm mật ngọt, ngoan ngoãn đứng im hưởng thụ sự chăm sóc hiếm hoi, “Anh đi xa hai ngày, ở nhà phải ngoan, nghe chưa?” Hắn nhéo nhéo má cô, không nỡ rời đi.
An Nhiên hốt hoảng ngẩng lên, chạm phải ánh mắt nóng bỏng của hẳn.
“Anh đi công tác à? Khoan đã, em muốn biết rõ Minh Châu hiện tại đang ở đâu? Cá Chép đang học ở đâu?”
Hắn nhè nhẹ thở ra một hơi, chờ cô cài hết cúc áo xong mới ôm cô vào lòng thật chặt, hít một hơi thật sâu, nói: “Chờ anh về rồi nói. Hiện tại con trai chúng ta đang đi chơi ngoài đảo với Diệp Phong. Giờ anh đi đón thăng bé về cho em.
Sau này ba người nhà mình ở bên nhau.”
An Nhiên cảm thấy lời hắn nói thật kì lạ, không có chút khí khái cao ngạo thường ngày mà lại có phần run rẩy khác thường. Cô thấy bất an, bèn lựa lời đề nghị: “Em đi đón con cùng anh được không?”
*Ừ” Tống Thành mỉm cười, không nỡ từ chối, cứ thế ôm cô bước ra khỏi phòng. Ai ngờ vừa đến cửa liền bị Ân Lãm ngăn cản.
“An Nhiên, cô chưa đi được.”
“Chuyện gì?” Tống Thành lập tức chặn trước, cực kì mất hứng. Từ bao giờ mà vợ hẳn đi đâu lại có người khác thay hẳn quản như vậy?
Ân Lãm nhìn Tống Thành một cái, hắn lập tức hiểu ra vấn đề, liền để mặc cho thư kí thân tín của mình xử lí.
“Cô An Nhiên, chuyện là thế này…” Ân Lãm không hổ danh là luật sư, đem sự việc giải thích cặn kẽ, rố ràng. Đại ý là do Đường Vi vì xích mích với An Nhiên nên bị đuổi bất ngờ, công ty chưa có người thay. Cho nên An Nhiên phải ở lại làm nốt những công việc còn dang dở của cô ta “Tôi đâu có xích mích với cô ta. Tự cô ta gây sự trước đó chứ!” An Nhiên hoảng hốt xua tay. “Công việc của cô ta hệ trọng như thế, tôi đâu có làm thay được”
Dù sao thư kí cấp cao cũng là người giữ nhiều đầu mối việc quan trọng, nhất là với tập đoàn lớn như NC, chắc chắn vị trí này phải tuyển người có học thức cao, kinh nghiệm đầy mình. Còn cô thậm chí chẳng có bằng cấp gì nên hồn, từ khi bỏ nhà đi, việc học của cô cũng gần như là dừng theo.
Mặc kệ An Nhiên phản đối thế nào, Tống Thành vẫn thản nhiên hùa cùng cấp dưới: “Hừm, một ngày ở công ty có vô số việc.
Vậy mà anh vẫn phải dành bớt thời gian đi đón con trai về cho em vui. Em cũng nên thể hiện chút thành ý chứ nhỉ!”
“Không cần đảm nhiệm thay tất cả” Ân Lãm lập tức bổ sung. “Trước mắt chỉ là công việc dọn dẹp văn phòng của tổng giám đốc và sắp xếp một số giấy tờ trong đó. Công việc này đòi hỏi phải là người mà sếp tin tưởng, hiện tại phòng thư kí chưa tiến cử được ai, cô cứ làm thay một thời gian.”
An Nhiên hết nói nổi, đành miễn cưỡng gật đầu. Vừa lúc đó, tiếng trực thăng đã âm ầm trên đầu. Tống Thành ôm lấy cô, hôn một cái thật sâu, đến khi cô ngạt thở mới buông ra.
“Chờ anh về. Hắn thầm thì, dứt khoát đi lên sân thượng.
An Nhiên ngẩn người, mơ hồ cảm thấy không khí đặc biệt nghiêm trọng khác thường. Ân Lãm lập tức đánh lạc hướng cô: “Giờ tôi sẽ bắt đầu hướng dẫn cô những việc đơn giản nhất. Cô chú ý nghe rồi nhớ Anh nói chậm rãi từng thứ, còn lịch sự đưa cả giấy bút cho cô ghi. An Nhiên tập trung ghi nhớ nhiệm vụ, hoàn toàn không biết mình bị lừa làm việc.
Thực ra, lúc trước Ân Lãm ngăn cản không để cô đi cùng Tống Thành là vì anh sợ khi cô vượt qua biên giới, sẽ liều mạng ôm con trai bỏ trốn. Dù sao nơi Tống Thành tới cũng chính là đất nước mà trước kia An Nhiên đã từng ở bốn năm, chắc chắn cô biết ngôn ngữ, thông thạo văn hóa.
Giúp sếp tổng ngăn chặn mọi nguy cơ mất vợ từ trong trứng nước chính là bổn phận của một thư kí mãn cán!