Năm tháng sau, trên một chiếc du thuyền sang trọng.
"Thẩm Chi Ưu, em mau qua đây!" Thẩm Trường An vui vẻ vẫy tay.
Thẩm Chi Ưu mỉm cười bước đến, đôi chân dài thon thả cùng với dáng vẻ yêu kiều khiến bao con mắt trầm trồ nhìn tới. Khẽ vuốt tóc mai sang một bên, Thẩm Chi Ưu lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút, bàn tay dài thon thả, trắng mịn bóc lớp vỏ ra, bình thản ngậm lấy cây kẹo mút. Giờ đây, cô tiểu thư lúc này đã khác lúc trước rất nhiều, thay vì bị nhìn với bộ dáng ghét bỏ thì cô ấy lại được ưu ái hơn rất nhiều rồi.
"Chà, hoàng hôn thật đẹp!" Thẩm Chi Ưu cười nhẹ, mái tóc dài xõa bay trong gió, ánh chiều tà chiếu lên một góc cạnh của khuôn mặt cô.
"Em thật giống với mẹ!" Thẩm Trường An cười buồn, chống cằm nhìn lên mắt trời bị che khuất một nửa ở góc chân trời.
Thẩm Chi Ưu không phủ nhận, cô khẽ gật đầu, ánh mắt đượm buồn cùng nhìn về hướng đấy.
Đúng vậy, nguyên chủ mang khá nhiều nét giống người mẹ quá cố ấy. Đôi mắt xanh chỉ riêng cô được hưởng từ người mẹ, vóc dáng và phong thái giờ đây của cô thì có thể nói là rất giống với bà ấy.
Nếu nói năm tháng trước cô là một con mụ béo, làm gì cũng bị kì thị về ngoại hình đầu tiên thì bây giờ có lẽ đã không còn rồi.
Thật vui vì điều này không còn xảy ra đối với cô. Thẩm Chi Ưu, nỗ lực của mày xem ra rất đáng!
.
.
.
"Này này, em mau dậy đi!" Thẩm Trường An gõ cửa.
Thẩm Chi Ưu mệt mỏi ngồi dậy, cô dụi dụi mắt rồi uể oải bước xuống giường.
Haiz, mới sáng sớm mà lại...
"Anh hai? Có chuyện gì sao?" Thẩm Chi Ưu mở cửa, cô ngơ ngơ hỏi.
"Mau thay quần áo đi, em không tính ăn sáng sao?" Thẩm Trường An cốc nhẹ vào đầu cô rồi nhéo má.
"Em biết rồi!" Chi Ưu nghe thế liền sáng mắt, nhanh chóng đóng cửa rồi thay quần áo.
Trường An ở bên ngoài thấy em gái anh vội vội vàng vàng như thế thì chỉ biết lắc đầu cười.
Bên trong, Thẩm Chi Ưu với lấy chiếc đầm trắng hai dây được điểm hoa đơn giản rồi chạy vào nhà vệ sinh thay.
Chỉ sau mười phút, Thẩm Chi Ưu liền bước ra khỏi phòng đi tìm Trường An.
"Woa!!!! Quá trời đồ ăn luôn nè!!!" Thẩm Chi Ưu mở to hai mắt ra nhìn đồ ăn được đặt trong khuôn ở trên bàn được bố trí theo hai dãy dài.
"Em mau ngậm miệng của em lại đi, nước miếng sắp chảy ra đến nơi rồi đấy!" Thẩm Trường An cau mày nhắc nhở.
"Hahahaha!!! Trước tiên ta phải đi tìm một cái bàn đã rồi tính tiếp!" Vương Nhi từ đằng sau lên tiếng, tay kéo Chi Ưu đang nhìn đống đồ ăn trước mặt một cách thèm thuồng.
Thẩm Trường An "..." Anh đâu phải là bỏ đói em gái anh đâu mà tại sao...?
Sau khi tìm được bàn, Thẩm Chi Ưu liền chạy bay biến đi lấy đồ ăn, chỉ để lại chị dâu và Trường An ngồi ở đấy.
Hahahaha!! Đồ ăn ơi, ta đến đây~
Chi Ưu thõa mãn đem chiếc đĩa đầy ắp đồ ăn của mình về lại chỗ ngồi, vui vẻ thưởng thức.
"Em lại muốn béo phì như lúc trước sao?" Thẩm Trường An lên giọng chất vấn.
"Hứ, không béo được đâu mà lo!" Chi Ưu mặc kệ, cô liên tục gắp đồ ăn cho vào miệng.
Trường An và Vương Nhi chỉ biết nhìn nhau thở dài. Thật đúng là một con nhóc cứng đầu mà!
"Hai anh chị không ăn sao?" Thẩm Chi Ưu hỏi.
"Anh và Nhi Nhi ăn rồi!" Thẩm Trường An cầm lấy cốc nước của người phục vụ vừa mang tới uống, vui vẻ nói.
"Anh...anh nói bậy! Em ăn hồi nào?" Vương Nhi phản bác.
Thẩm Chi Ưu nghe thế liền nhíu mày, cô liền cảm thấy có bầu không khí mờ ám gì đó giữa hai con người này.
"Không phải lúc sáng em rất thỏa mãn sao?" Thẩm Trường An nhướng mày, thấp giọng nói.
"Anh...đồ đê tiện!" Vương Nhi đỏ mặt quát.
"Hửm?" Trường An nhíu mày, cười gian xảo.
Này này, hai cái con người vô liêm sỉ này!!
"Làm ơn dắt nhau vào phòng riêng hộ em cái ạ! Em cảm ơn!" Thẩm Chi Ưu khó chịu nói "Hừ, thật không biết xấu hổ, hai người không thấy trẻ em dưới 18 tuổi đang ngồi đây sao? Đã vậy còn giữa thanh niên bạch nhật nữa chứ!!"
Vương Nhi xấu hổ đến không biết chui lỗ nào thì Thẩm Trường An ôm bụng cười vui vẻ. Bầu không khí ấm áp bao trùm lấy ba người.
Gia đình?
Có lẽ chỉ bao nhiêu đây thôi Thẩm Chi Ưu cô cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi!
.
.
.
"Trình tổng, đơn hủy hôn của tôi đâu rồi?" Thẩm Chi Ưu nằm trên giường, chán nản nói.
[Tôi đã gửi rồi, cô có thể kí!] Đầu bên kia vang lên giọng nói trầm.
"Ồ, vậy thì khi nào về tôi sẽ kí, chào!" Thẩm Chi Ưu vui vẻ đáp.
[Khoan đã!]
Thẩm Chi Ưu nhíu mày, thôi vậy, nghe hắn ta nói hết vậy!
"Nói đi!" Chi Ưu mất kiên nhẫn chờ đợi, hàng lông mày thanh tú nhướng lên.
[Có thể...đừng hủy hôn được không?]
"Lí do?" Chi Ưu bật cười.
[Vì tôi....tôi yêu em!]
Yêu tôi?
Anh có còn tư cách để nói lời này sao, Trình Tần?
[Xin lỗi vì những chuyện trước đây...Nên em hãy tha thứ cho tôi...nhé?]
Tha thứ sao?
Thật nực cười!
"Anh biết thế nào là hối hận mà không kịp không? "
[Ý em là sao?]
"Có lẽ anh không hiểu nhỉ?"
[Em...em nói vậy là ý gì? Em không thể nào mà tha thứ cho tôi được sao?]
"Tha thứ? Cũng được thôi!" Chi Ưu cười lạnh.
[Thật sao?] Đầu bên kia vang lên giọng nói mang thanh âm vui vẻ.
"Đúng vậy, nếu như anh chết đi!"
[Em...]
"Tôi nghĩ chắc chắn rằng anh sẽ biết thế nào là hối hận mà không kịp mà đúng không?"
Thẩm Chi Ưu đưa điện thoại gần kề miệng, khẽ nói.
"Hối hận không kịp chính là anh hiện giờ vậy!"
**\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_**
**Ta có một thắc mắc là đa số độc giả đọc truyện của ta đều là nữ sao? Cmt cho ta biết nhé để ta biết cách mà xưng hô cho đúng a~**
**Sau cùng là love u~ **