Sáng hôm sau, mặt trời chưa kịp ló dạng, trên đỉnh núi lờ mờ những đám sương mù, bầu trời mang một màu cam vàng huyền ảo, một vài giọt sương còn đọng trên lá, bầu không khí mang một chút lạnh lẽo và trong lành của buổi sáng.
Âu Minh Triết bình thản ngồi trên vách đá ven dòng suối, vừa tận hưởng cảnh đẹp vừa trầm tư suy nghĩ.
Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, khẽ thở dài một hơi, anh liền nhắn một dòng tin nhắn.
[Minh Triết: Khi nào dậy, hãy gặp anh ở con suối gần đây, anh có chuyện muốn nói.]
Tin nhắn được gửi đi, người được gửi đã nhận nhưng vẫn chưa thể xem. Chốc lát không gian nơi đây trở nên yên tĩnh, anh nhắm mắt, từ từ hít thở.
Âu Minh Triết anh kiếp trước đã mắc phải sai lầm, anh tưởng chừng như có thể không sa vào vết xe đổ đó nữa nhưng không phải, nếu như không phải là sai lầm này thì là sai lầm khác, và kết quả lại chính là làm tổn thương Cá Nóc Nhỏ.
Anh thật sự quá ngu muội, trong suy nghĩ của anh, tất cả những việc mà Cá Nóc Nhỏ bị hại đều là do Thẩm Như Ngọc ả ta làm cả, tuy nhiên, anh sai, anh là quá sai rồi...Ngoài ả ta ra, người mà anh muốn bù đắp, muốn yêu thương trọn đời lại là người cũng nhúng tay vào.
Khẽ cười nhạo chính bản thân mình một tiếng, anh hiện giờ lại cảm thấy bất ngờ với hành động của mình đối với Thẩm Chi Ưu, ngay cả khi ở bên cạnh Mục Tử Yên, những cảm giác trong lòng lại hoàn toàn khác với lúc anh ở gần Tiểu Cá Nóc này.
Một cảm giác như có một dòng điện chạy qua người khi anh bất ngờ chạm vào người cô, một cảm giác nhớ nhung khi anh bất giác nghĩ đến cô, một cảm giác mãnh liệt khiến anh muốn bảo vệ, che chắn cho cô, một cảm giác hoảng loạn không tên hại anh vô cùng lo lắng khi cô bị gì đó, một cảm giác muốn chiếm hữu cô, một cảm giác ác quỷ bên trong anh bùng phát mỗi khi cô bị người khác uy hiếp.
Tất cả những thứ ấy, anh đều có thể cảm nhận được nhưng anh lại luôn ngó lơ, gạt bỏ chúng qua một bên.
Nghĩ đến, Âu Minh Triết lại không nhịn được mà mỉm cười ngẩn ngơ.
Hóa ra...những cảm giác đó đều xuất phát vì Tiểu Cá Nóc sao?
.
.
.
Thẩm Chi Ưu dụi mắt, mệt mỏi ngồi dậy.
"Tiểu cứng đầu, đêm qua em ngủ ngon chứ?!" Thẩm Trường An chui vào trong lều của cô, sau đó thì ngồi trước mặt cô, lo lắng hỏi.
"Vẫn chưa đến nỗi mất ngủ cả đêm!" Thẩm Chi Ưu nhún vai nói. Đúng vậy, cả đêm qua cô không thể nào chợp mắt được, những khoảng khắc khi Âu Minh Triết ôm cô vào lòng luôn quanh quẩn trong đầu khiến tim cô đập loạn xạ hại cô khó chịu đến không thể nào ngủ được.
Nghĩ đến đây, Thẩm Chi Ưu lại tự nhạo báng bản thân mình, cô đúng là quá si tình rồi, nếu là người khác, họ sẽ mất ngủ vì bị bắt cóc chứ không phải như cô.
Ài!! Thẩm Chi Ưu ơi là Thẩm Chi Ưu, không được tỏ ra vô liêm sỉ như vậy chứ!!!
"Vậy à...em có cảm thấy ổn không?" Thẩm Trường An lại lo lắng hỏi.
"Em vẫn thấy ổn!"
.
.
.
Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Chi Ưu đi lại về lều của cô, cô bây giờ là không dám đi lung tung nữa rồi. Có đánh chết cũng không muốn bén mảng tới đó!
Thẩm Chi Ưu chán nản lấy cuốn tiểu thuyết đam mỹ từ trong túi xách của Thẩm Trường An, vừa ngấu nghiến mấy món ăn vặt, vừa thưởng thức tiểu thuyết.
"Chi Ưu, em ở đây sao?" Âu Minh Triết đứng ở bên ngoài chiếc lều, nói vọng vào.
Thẩm Chi Ưu giật mình, cô liền ngồi bật dậy, những vụn bánh vẫn còn dính trên khóe môi.
"Anh vào nhé?" Âu Minh Triết chui người vào chiếc lều của cô, sau đó đột nhiên nhìn thấy cô liền bật cười.
Thẩm Chi Ưu có chút khó hiểu nhìn anh. Đột nhiên lại chui vào đây rồi cười cô, con người gì mà kì quặc!
Âu Minh Triết bất giác đưa tay với lấy vụn bánh nhỏ dính trên khóe môi cô, bàn tay lại vô tình chạm trúng đôi môi mềm mại của cô khiến anh đơ người.
Một dòng điện chạy ngang qua tay anh, vành tai Âu Minh Triết chợt đỏ lên nhưng ngoài mặt anh vẫn giữ phong thái bình thản, hô hấp lại khó khăn hại anh bối rối.
Ngay lúc ấy, Thẩm Chi Ưu cũng đơ người không kém, đột nhiên nhiệt độ cơ thể tăng vọt, hai bên má đỏ bừng lên, trái tim không ngừng nhảy múa.
"Tách!"
Cả hai người Thẩm Chi Ưu và Âu Minh Triết giật mình, cùng xoay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh. Thẩm Trường An đang cầm máy chụp ảnh, vừa chụp được một cảnh liền quay sang khoe với Vương Nhi.
"Ai nha, thật là tình cảm a~" Vương Nhi trêu chọc.
"Tôi và cậu đều là chỗ anh em với nhau cả, nếu cậu muốn, tôi có thể cho cậu một suất làm em rể của tôi!" Thẩm Trường An cười gian, nói.
Âu Minh Triết ho khan, anh lúng túng rút tay về rồi quay sang quát "Hai người mau cút! Ăn nói bậy bạ tôi liền đánh chết cả hai!"
"Hí hí!! Chúc hai người vui vẻ a~" Thẩm Trường An và Vương Nhi tháo chạy, trước khi rời còn to gan chọc giận Âu Minh Triết.
"Khụ...Em là em gái cậu ta...hẳn là cũng biết đầu óc cậu ta không hề bình thường nhỉ?" Âu Minh Triết giả bộ bình tĩnh, anh khó khăn đè thấp giọng, nói "Những lời cậu ta và Vương Nhi nói em đừng để ý, đều là vớ vẩn!"
Thẩm Chi Ưu ngượng chín mặt, cô khẽ gật đầu, trái tim cô ngày càng đập nhanh, càng ngày càng muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
Bình tĩnh bình tĩnh a!!!
Oxi, khí oxi!! Cô cần khí oxi ngay lập tức a!!!
THẩm Trường An!!!
Vương Nhi!!!
Hai người chết với em!!
Aaaaa!!!