Thẩm Chi Ưu bước ra ngoài cổng trường thì quả nhiên không ngoài dự đoán, chiếc xe BMW của Âu Minh Triết đang đứng ở đối diện cô. Chi Ưu vui vẻ chạy tới, mỉm cười sung sướng mở cửa.
"Ái chà, tiểu cứng đầu! Chào buổi chiều!!" Giọng của Thẩm Trường An vang lên từ phía ghế ngồi đằng sau, anh nhướng người lên phía trước, tươi cười vẫy tay.
Khuôn mặt Thẩm Chi Ưu trở nên khó coi, nụ cười khi nãy cứng lại.
CMN!!! Tại sao? Tại sao Thẩm Trường An lại ở đây cơ chứ???
Thẩm Chi Ưu ngay lúc này đây chỉ hận không thể nào cấu xé tên anh trai của cô ra. Trong lòng âm thầm ghi hận.
Hừ, đồ phá đám!
"Chào em, mau lên xe đi!" Âu Minh Triết mỉm cười nhìn cô.
Không còn cách nào khác, Thẩm Chi Ưu đành ngậm ngùi ngồi vào ghế lái phụ, còn không quên quay xuống khẽ trừng mắt với Trường An.
"Bây giờ cậu muốn đi đâu?" Minh Triết nhìn lên gương chiếu hậu phản chiếu vào Trường An, hỏi.
"Tất nhiên là về nhà rồi!" Thẩm Trường An dựa người vào ghế, bình thản đáp.
"Ừ!" Minh Triết nói, anh xoay vô lăng về hướng trái, ánh mắt nhìn qua Chi Ưu "Vậy thì em đợi anh chở Trường An về nhé, Chi Ưu?!"
Chi Ưu nghe thế thì ngay lập tức gật đầu lia lịa đến nỗi nếu không kịp gật như vậy thì sẽ vuột mất cơ hội này.
"Hả?" Trường An bật người dậy khỏi lưng ghế, hoang mang hỏi "Hai người định đi đâu?!"
"Đi ăn. Sao?" Minh Triết khẽ nhíu mày, nhìn lên gương chiếu hậu.
Thẩm Trường An nhìn cô, đôi môi nhẹ nhếch lên.
Khá lắm!
Thẩm Chi Ưu như biết được anh trai mình nghĩ gì thì liền cúi mặt xuống, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng.
Nhìn...nhìn cái quái gì chứ?!
Bộ...chưa...chưa thấy ai tán tỉnh trai bao giờ à?!
"Tôi cũng đi!" Thẩm Trường An ngả người vào lưng ghế, lên giọng thách thức Chi Ưu "Bây giờ tôi thấy đói!"
Người ngoài nghe thì có vẻ câu nói của Thẩm Trường An là bình thường, anh muốn đi thì nói muốn đi thôi nhưng vào tai Chi Ưu nó lại thành dạng...CÓ QUỶ MỚI CHO HAI NGƯỜI TÌNH TỨ MỘT MÌNH!!!
"Cũng được!" Âu Minh Triết trầm ngâm một lát rồi nói "Nhưng cậu đang bị cảm mà? Về nhà không phải là tốt nhất sao?"
"Không, có chết tôi cũng muốn đi!" Thẩm Trường An ngay lập tức đáp lại "Với lại cậu đừng có mà ngược đãi người bị bệnh như vậy chứ? Tôi chỉ là muốn ăn thôi mà?!"
Xì!!
Có ma mới tin anh!!!!
Đồ khốn, anh nhất định phải đòi đi bằng được hay sao?
Bị bệnh cái khỉ ho gì chứ?
Chẳng qua là kiếm cớ để đi cùng thôi mà??!
Thẩm Chi Ưu nghiến răng, cô quay đầu nhìn Trường An, cố gặng nặn ra một nụ cười dễ mến nhất "Anh bị cảm sao? Vậy thì anh nên ở nhà đi chứ!!"
"Chậc chậc, em gái à, ăn đồ ngon một mình là không được đâu nha~" Thẩm Trường An giơ ngón tay trỏ lên, lắc nhẹ "Không - được - đâu - nha!!"
Thẩm Chi Ưu hận không thể siết cổ cái tên đái dầm này ngay tại chỗ, cô âm thầm nuốt cục tức vào bụng, nở một nụ cười khó coi "Anh à, em cũng chỉ là muốn tốt cho anh thôi!!"
"Ứ ừ, em định tận hưởng một mình sao? Em không muốn anh đi cùng sao? Chẳng lẽ...Chi Ưu...em...em muốn đuổi anh về?!" Thẩm Trường An giương đôi mắt lấp lánh lên nhìn Chi Ưu, trong lời nói còn mang theo thanh âm nũng nịu pha chút ủy khuất "Em không thể thương người bị bệnh sao?"
Dứt lời anh liền ho vài cái.
CMN!! Thẩm Trường An!!!
Đi chết đi!!!
"Vậy thì cho anh trai em đi cùng chứ?!" Âu Minh Triết lên tiếng.
Thẩm Chi Ưu nhịn không nổi liền trừng mắt cảnh cáo, bình tĩnh nói "Được thôi" cô nhướng người về phía sau, nói nhỏ vào tai Trường An "Pha này anh chết chắc!!" Sau đó coi như không có gì xảy ra, thản nhiên ngồi lại vào chỗ.
Thẩm Trường An, rồi anh sẽ thấm câu 'ăn miếng trả miếng'!!!
.
.
.
Đến nơi, Thẩm Chi Ưu liền theo sau lưng Minh Triết còn Trường An thì bị cô ngó lơ.
Hứ! Đồ mặt dày đáng ghét!
Nhà hàng này đặc biệt khá nổi tiếng với các món ăn ngon mà giá thành hợp lí, người người dù cho khá giả vẫn có thể vào đây ăn được. Thẩm Chi Ưu ngay từ đầu đã thích phong cách trang trí của quán ăn này, nó gợi lại cho cô cảm giác ấm áp nên đã quyết định vào đây ăn thử. Xung quanh nhà hàng có màu gỗ sồi đỏ là tông màu chính, sự bố trí trong quán khiến chúng trông hiện đại hơn nhưng lại mang một nét đẹp của Trung Hoa cổ đại.
Thẩm Chi Ưu cùng Âu Minh Triết đi trước, theo chân nhân viên nhà hàng chỉ vào phòng. Thẩm Trường An theo sau, âm thầm chụp lại cảnh hai con người đi trước mặt kia rồi gửi vào tin nhắn.
[Trường An: Nhi Nhi, em xem này!]
[Hình ảnh]
Bên kia liền nhận được tin nhắn rồi mở ra xem, sau khi đọc được thì liền khẩn trương nhắn lại.
[Vương Nhi: AAAA!!! Bức ảnh này là thật sao??!]
[Trường An: Hừ, là thật! Anh còn tận mắt chứng kiến!]
[Vương Nhi: Em ấy cùng Âu Minh Triết đi đâu vậy?]
[Trường An: Hai người này đi ăn. Em biết không Nhi Nhi? Thẩm Chi Ưu em ấy dám dùng anh để hẹn cậu ấy đi với em ấy.]
[Vương Nhi: Hả?]
[Trường An: Em ấy trù anh bị cảm!]
[Vương Nhi: Hahahaha!!]
Thẩm Trường An cau mày, tức giận nhắn lại.
[Trường An: Anh bị cảm mà em còn cười được sao?]
[Vương Nhi: Anh đừng đùa em chứ!]
[Trường An: Anh nói thật, anh bây giờ thấy rất khó chịu!!]
[Vương Nhi: Anh bị cảm? Sao anh không nói với em sớm hơn chứ??! Bây giờ anh đang ở đâu?!]
Trường An vênh mặt tự đắc, sau đó anh nhắn lại, huýt sáo đi theo Chi Ưu và Minh Triết vào phòng.
**\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_**
**Hì hì, đáng lẽ ra theo lịch ra chap thì sẽ là thứ 3 chứ không phải hôm nay nhưng vì có một bạn muốn ta 1 lần ra hai chap nhưng ta không làm được vì có việc nên ta đã dành ra thời gian để viết chương này ạ. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ta a~~