Giờ ra chơi, Thẩm Chi Ưu chán nản ngồi ở ghế đá đợi cho cả ba người Tử Hạ mang đồ ăn đến thì bất chợt đầu óc trỗng rỗng lại lấp đầy bởi hình ảnh của Âu Minh Triết.
Hai bên má đột nhiên đỏ bừng, cô đưa đôi tay lên sờ má, mơ hồ còn có cảm giác ấm áp trong lồng ngực.
Cô nhớ lại cái ngày mà Âu Minh Triết cứu cô trước khi cô bị bọn người khốn nạn kia kịp làm chuyện đồi bại.
Cô nhớ lại nụ cười của Âu Minh Triết khi cười với cô.
Cô nhớ lại vẻ đẹp trai của Âu Minh Triết khi lần đầu cô và anh gặp nhau.
Tất cả chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng khiến Thẩm Chi Ưu nhịn không được mà mỉm cười. Cô như một con dở, ngồi cười một mình ở khuôn viên trường rộng lớn.
Mặc kệ, người ta là đang tương tư mà!
Không biết Âu Minh Triết bây giờ là đang làm gì nhỉ?
Bàn tay nhỏ không an phận mà lấy điện thoại từ trong túi váy ra, nhắn một dòng tin nhắn, Thẩm Chi Ưu lại cười, cô mong chờ Âu Minh Triết có thể hồi đáp lại cô.
"Ting!"
Thẩm Chi Ưu ngay lập tức liền mở ra xem. Quả nhiên là Âu Minh Triết nhắn lại với cô.
Aaaaa!!
Nói sao đây? Hic, tim cô!!
Tiểu bảo bối của chị ơi, đập từ từ thôi có được không??
[Âu Minh Triết: Sao thế?]
A, tiểu bảo bối!! Em làm ơn bình tĩnh lại đi!! Đập nhẹ nhẹ giùm chị đi có được không a!!!
Thẩm Chi Ưu vuốt ngực, cô hít thở thật sâu.
[Chi Ưu: Anh đang làm gì thế?]
[Âu Minh Triết: Em đang chán?]
Thẩm Chi Ưu như bị trúng tà, cô bất ngờ nhìn vào màn hình. Thật không ngờ Âu Minh Triết biết cô đang chán đấy!!
[Chi Ưu: Đúng a!]
\[Âu Minh Triết: \*Icon cười\*\]
[Âu Minh Triết: Anh đang soạn hợp đồng một chút]
[Chi Ưu: Bận đến vậy sao?]
[Âu Minh Triết: Không, tầm 1 tiếng nữa là xong thôi]
[Chi Ưu: Xem ra anh rất nhàn rỗi?]
Thẩm Chi Ưu giả vờ hỏi xoáy, cô thực ra là muốn biết anh sau khi xong việc đó thì còn việc gì nữa không.
[Âu Minh Triết: Không hẳn, anh còn có buổi họp và bàn việc với đối tác]
[Chi Ưu: Lâu không?]
[Âu Minh Triết: Em hỏi thế là có ý gì chứ?]
Thẩm Chi Ưu đột nhiên xấu hổ đến nỗi cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
\[Chi Ưu: Ý gì? Em chỉ là muốn hỏi anh thôi mà\!\! \*icon giận\*\]
[Âu Minh Triết: Hahaha!! Anh đùa đấy, cũng khá lâu, tầm trưa mới xong!]
Đôi mắt cô sáng bừng lên, Thẩm Chi Ưu nhanh tay nhắn lại.
[Chi Ưu: Vậy tiện thể cùng đi ăn trưa đi!!]
[Âu Minh Triết: Không phải là em học cả ngày sao? Đi ra ngoài được à?]
[Chi Ưu: Hôm nay trường em tổ chức buổi lễ dành cho cựu học sinh về thăm trường nên em được nghỉ, chỉ học buổi sáng thôi ạ]
[Âu Minh Triết: Vậy được, khi nào em tan học?]
Thẩm Chi Ưu vui đến nhảy cẫng lên đến nỗi không để ý đến hình tượng. Sau khi có nhiều ánh mắt xung quanh để ý, cô mới bình tĩnh lại, nhẹ nhàng điềm tĩnh ngồi vào ghế như chưa có chuyện gì xảy ra.
[Chi Ưu: 11 giờ ạ!]
[Âu Minh Triết: Được, anh sẽ đến đón em]
\[Chi Ưu: Vâng\! \*icon cười\*\]
[Âu Minh Triết: Vậy thì bây giờ anh tranh thủ soạn hợp đồng nhé!]
Thẩm Chi Ưu nhắn lại, cô vui vẻ cất điện thoại đi, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời.
A, thật muốn nhanh nhanh mà được gặp anh ấy a~
Hửm? Bầu trời sao lại có màu hồng ta?
"Tiểu Ưu, cậu chờ có lâu không?" Tử Hạ tay ôm bốn chai nước và hai hộp sữa dâu tới. Đàm Khang Dụ trên tay cầm cá viên chiên và mì mà cô thích ăn nhất, còn Lâm Thành Long cầm túi đựng đồ ăn vặt cũng tiến đến.
Chi Ưu đứng bật dậy, nhanh chóng lấy đồ ăn từ trên tay Khang Dụ rồi vui vẻ ăn.
"Tiểu Ưu, có chuyện gì mà cậu vui thế?" Đàm Khang Dụ hỏi.
"Không có gì đâu~" Chi Ưu nhẹ nhàng đáp.
"Chậc, đích thị là đang yêu đương rồi!" Lâm Thành Long cười cợt.
"A! Thật không Tiểu Ưu? Cậu đang thích ai à?? Là ca ca nào thế??!" Mục Tử Hạ mở to đôi mắt nhìn cô, kích động cầm tay cô mà nói.
Thẩm Chi Ưu bất ngờ đến nỗi xém chút thì bị đổ ly mì, cô khó xử đáp "Được rồi, bình tĩnh đi Tiểu Hạ!"
"Cậu nói đi, có phải cậu đang tương tư anh đẹp trai nào sao?" Tử Hạ nhịn không nổi mà hối thúc Chi Ưu nói, ánh mắt mong chờ còn hiện rõ khiến Chi Ưu cười khổ.
"Đúng rồi, cậu mau nói đi!" Đàm Khang Dụ nói.
"Mau nói cho bổn thiếu gia đi nào!" Lâm Thành Long cũng đồng tình.
Không khí trở nên căng thẳng, im lặng đến nỗi còn có thể nghe thấy cả tiếng thở. Thẩm Chi Ưu chỉ đành bất lực thừa nhận.
"Đúng vậy, tớ đang thích một người là..."
Nói đến đây, Thẩm Chi Ưu dừng lại, cô ngại ngùng nhìn ba người kia. Sáu con mắt đang háo hức nhìn cô, cuối cùng cô đành phải nói, hai bên má không biết khi nào đã đỏ bừng lên.
"Là...là...một người là các cậu chắc cũng biết!"
Ba con người nghe đến đây thì hừ lạnh, hung tợn ép cô phải nói cho bằng được là ai.
"Là Âu Minh Triết!!" Thẩm Chi Ưu không chịu nổi liền nói toẹt ra, sau đó thì xấu hổ cúi đầu, hai tay che lấy mặt.
"Ồ, tớ biết anh ấy đấy! Cậu quen được anh ấy sao?" Tử Hạ gật đầu đắc ý, thỏa mãn vỗ vai Chi Ưu "Tốt lắm! Không hổ danh là bạn thân của tớ!!"
"...Anh ấy là bạn thân của anh trai tớ!" Chi Ưu lí nhí đáp.
"Hahaha!! Tiểu thư Thẩm đây mà cũng có ngày thế này sao?" Lâm Thành Long khinh thường nói khiến Thẩm Chi Ưu tức giận trừng mắt với cậu còn Đàm Khang Dụ ngồi cười, nhìn cô và A Long
Có bạn bè thật tốt!
Mong rằng Thẩm Chi Ưu, Mục Tử Hạ và cả Lâm Thành Long không bỏ rơi cậu!