Cái gì?
Thẩm Trường An, anh có bị rồ không vậy???
"Không cần đâu!!" Thẩm Chi Ưu giật mình ngồi bật dậy, nhanh chóng từ chối.
"Không cần phải ngại, Trường An anh đây biết em rất thích đấy!" Thẩm Trường An vỗ ngực, tự hào nói.
Thẩm Trường An, cái đồ thần kinh có vấn đề này!!!
"Không cần phải gọi anh ấy, phiền lắm!" Thẩm Chi Ưu trừng mắt, tức giận đạp chăn.
"Ai yo, Tiểu Cứng Đầu, em có thật là không cần?" Trường An khó hiểu, nghi hoặc hỏi.
Con mẹ nó, cái lỗ tai của anh bị chó gặm hả??!
Đã bảo không là không, bây giờ còn hỏi lại, cô thực sự rất muốn đấm cho cái tên ở trước mặt này một trận.
Gọi cho Âu Minh Triết?
Ha, thật buồn cười. Gọi cho anh ấy để làm gì? Như vậy thì không khác gì tự gán cho bản thân một cái mác tiểu tam sao?
"Em không cần! Em ngủ một chút là đỡ ngay thôi!!" Nói rồi cô ngả người xuống giường, trực tiếp kéo chăn, che lấp đi đến đỉnh đầu.
Anh mím môi, không nói gì, sau cùng rồi lắc đầu thở dài. Tiểu cứng đầu này, sớm nắng chiều mưa, thật khó chiều!
.
.
.
"Long~" Thẩm Như Ngọc chu môi, nũng nịu với Lâm THành Long.
"Sao thế?" Lâm Thành Long mỉm cười, ôn nhu xoa đầu Như Ngọc.
"Long à, anh đi leo núi với chị Chi Ưu sao?" Thẩm Như Ngọc nằm lên đùi của Thành Long, ra sức đáng yêu nhìn cậu.
"Ừm, trường học cũng cho nghỉ vài ngày để nghỉ lễ, Anh Thẩm Trường An muốn nhân cơ hội đó mà tổ chức một buổi leo núi!" Cậu trìu mến ngắm nhìn người con gái đang nằm gối đầu lên đùi cậu, bàn tay nhẹ vuốt ve má cô ấy.
"Em...em đi nữa có được không?" Thẩm Như Ngọc hỏi "Em muốn...nhân thời cơ này mà được gần gũi thêm với chị Chi Ưu!"
"Ừm, em thật biết suy nghĩ cho người khác! Có bạn gái tốt bụng như em thật khiến anh hạnh phúc!" Lâm Thành Long bật cười rạng rỡ, năm ngón tay vuốt ve đến phần đôi môi đỏ mọng anh đào của Như Ngọc.
"Tại vì...em rất quí chị em. Long...em nhờ anh một việc nhé?" Thẩm Như Ngọc ngồi dậy, sau đó trườn người ngồi lên đùi của cậu.
"Em nói đi, anh nhất định sẽ làm được!" Lâm Thành Long thuận thế ôm lấy eo của Như Ngọc, ánh mắt yêu chiều nhìn cô.
"Đến lúc đi leo núi ấy, em muốn..." Nói rồi cô đỏ mặt, ra vẻ ngại ngùng "Em muốn anh hẹn chị Chi Ưu ra một chỗ, em muốn có chỗ vắng vẻ để nói hết những gì em muốn nói với chị ấy để chị có thể hiểu em hơn..."
Lâm Thành Long cười mỉm, cậu hôn lên đôi môi anh đào kia, sau đó thì gật đầu nói "Được rồi, anh sẽ giúp em!"
Từ chuyện Thẩm Như Ngọc suýt ngã ở sinh nhật của Mục Tử Hạ đến bây giờ, cậu đã là bạn trai của Thẩm Như Ngọc, cũng nhờ có chuyện đó mà lần đầu tiên cậu được trải qua cảm giác yêu thật...
Lâm Thành Long cậu trước giờ vốn chỉ thích trêu hoa ghẹo nguyệt, không hề có tình cảm gì với con gái, nhưng khi gặp Thẩm Như Ngọc, cậu bây giờ đã khác, một người con gái xinh đẹp, hiền dịu và tốt bụng ấy, anh muốn cả đời cùng cô.
.
.
.
Sau khi ổn định được tâm trạng suốt bấy giờ, Mục Tử Hạ quyết định sẽ đi qua nhà Thẩm Chi Ưu giải khuây, sẵn tiện sẽ kéo cậu ấy cùng đi leo núi.
Sáng hôm nay, Mục Tử Hạ vừa nhận được tin nhắn từ Thẩm Trường An, anh ấy muốn cô cùng tham gia leo núi, cô nghĩ ở nhà lâu như vậy, trong đầu luôn quanh quẩn hình bóng của Lâm Thành Long và Thẩm Như Ngọc thật khiến Tử Hạ cô phát điên, tốt nhất cô nên ra ngoài thôi.
Xem ra, mối tình đơn phương này...phải chôn giấu đi rồi...
.
.
.
Sau khi về phòng, Thẩm Trường An lại một lần nữa thở dài, anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, bắt đầu nhắn tin với Âu Minh Triết.
[Trường An: Cậu và Tiểu Cứng Đầu nhà tôi có chuyện?]
Đầu bên kia rất nhanh đã xem rồi trả lời lại.
[Minh Triết: Có chuyện gì? Tôi đã làm gì em ấy đâu?]
Thẩm Trường An lại thở dài. Nhất định là có chuyện rồi nhưng Âu Minh Triết cậu không biết thì tôi làm sao mà biết a!!!
Anh đỡ trán, sau đó thì đành gạt chuyện này sang một bên.
[Trường An: Cuối tuần cùng đi leo núi chứ?]
[Minh Triết: Đột nhiên lại rủ tôi leo núi, cậu nói xem, cậu có phải bị gì không?!]
[Trường An: Tôi muốn cho tiểu cứng đầu nhà tôi xả street một chút!]
[Minh Triết: Ừm, vậy thì hẹn gặp đến lúc đó!]
[Trường An: Được!]
.
.
.
Buổi sáng cuối tuần, Thẩm Chi Ưu mệt mỏi xách vali nhỏ đi ra xe.
"Nhanh chân nhanh tay lên nào!!" Thẩm Trường An nhìn dáng vẻ của Thẩm Chi Ưu thì không khỏi đỡ trán bất lực, sau đó thì trực tiếp vác cô mang lên xe.
"Nhẹ nhành thôi Trường An à!" Vương Nhi cười khổ.
"A!! Anh mau bỏ em xuống!! Aaaaa!!!" Thẩm Chi Ưu la hét, cô đạp loạn xạ.
Cứ như thế, Thẩm Trường An vác cô ném vào xe, mặc cho cô một bụng tức giận, trừng mắt anh.
Hừ, nếu không phải là do Mục Tử Hạ sống chết đòi cô đi thì cô còn lâu mới đi!
Thật tức chết cô rồi!
Mới sáng sớm đã lôi đầu cô dậy, trong khi cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Thẩm Trường An đã đem cô ném vào nhà vệ sinh rồi!
Thẩm Trường An, anh cứ đợi đấy!
Thẩm Chi Ưu em đây nhất định sẽ đập anh thành bã!
Nhất định!!!