"Reng reng..."
Đến rồi!!!
Sau khi đợi cho giáo viên ra khỏi lớp thì Thẩm Chi Ưu liền nhanh chóng thu dọn đồ vào cặp.
"Bye nha~"
Nói xong người cũng mất hút, Tử Hạ và Khang Dụ chỉ biết nhìn nhau cười khổ.
Ra đến cổng trường, chiếc xe BMW đang đỗ ở đằng trước, Thẩm Chi Ưu định đi tới thì bất ngờ bị kéo ra sau gốc cây to đằng sau cổng trường.
"Này...bị điên à?!" Thẩm Chi Ưu bất ngờ bị kéo vậy thì tức giận vùng vẫy, sau khi giằng co ra được thì mới biết người mà kéo cô qua đây là Thẩm Như Ngọc.
"Có chuyện gì?" Chi Ưu không vui nói.
"Chà, bà chị của tôi quyến rũ luôn cả Âu Minh Triết sao?" Thẩm Như Ngọc cười khinh, ánh mắt hung tợn nhìn cô.
Thẩm Chi Ưu nhíu mày, trong lòng liền cảm thấy không ổn. Không lẽ ả ta tính làm gì sao?
"Liên quan gì đến cô?!" Chi Ưu chán ghét nói.
"Hahaha, Thẩm Chi Ưu, mày thật không biết tự lượng sức mình!" Như Ngọc vươn tay cầm một lọn tóc của cô, nhẹ nhàng dùng ngón tay uốn xoăn.
Thẩm Chi Ưu không né tránh, cô nhướng mày, bật cười "Vậy thì ý cô đây là bảo tôi tránh xa Âu Minh Triết ra sao?!"
"Đúng, anh ta rồi sẽ là của tôi!" Thẩm Như Ngọc kiêu ngạo đáp lại.
"Em gái yêu quý à, tham lam quá sẽ không tốt đâu!!" Chi Ưu cười nhẹ, hất tóc qua một bên để tránh tay của Như Ngọc "Quả báo tới cũng không phải nhẹ đâu!"
"Ha, vớ vẩn! Tin tao đi, rồi sẽ có ngày anh ta sẽ như Trình Tần thôi, còn mày..." Thẩm Như Ngọc cười nguy hiểm, khinh bỉ nhìn cô, chân bước đi một bước "Một con nữ phụ thì mau đi chết đi!"
Thẩm Chi Ưu sững sờ, bên tai luôn vang vọng lại những lời nói kia của cô ta. Ả ta...ả ta biết cô là nữ phụ?!
Ả ta nhất định là xuyên không!!
Là ai? Là ai chứ? Thẩm Như Ngọc ả ta là ai chứ??!
Bạch Hi Hi?
Không...không thể nào!!
Ở thế giới kia, Bạch Hi Hi cô ta luôn tìm cách hãm hại cô, cô không chết thì thôi nhưng cô đã chết rồi, không lí nào cô ta cũng bị chết mà xuyên vào đây được!
Nhất định là một ai đó rồi!!
Thẩm Chi Ưu khôi phục lại tinh thần, bình tĩnh bước ra cổng trường. Âu Minh Triết đang đứng đợi cô, người dựa vào thành xe, một thân ảnh cao ráo, trên tay cầm điếu thuốc, đôi chân dài thon thả cùng với bộ vest đen lịch lãm thu hút không biết bao ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Trong chớp mắt, chuyện khi nãy giữa cô và Thẩm Như Ngọc lại bị Âu Minh Triết đánh bay đi. Tâm trạng trở nên vui vẻ hẳn.
"Hi~" Thẩm Chi Ưu chạy đến chỗ anh, giơ ngón tay hình chữ V ra rồi mỉm cười chào.
"Tan học rồi, em mệt chứ?!" Âu Minh Triết bật cười, anh vứt điếu thuốc đang hút dở kia xuống, khẽ dùng chân đạp để dập tắt nó.
"Ưm...có chút!!" Thẩm Chi Ưu không nhanh không chậm đáp lại, có thể nói rằng, Thẩm Chi Ưu vui đến nỗi miệng không thể ngậm lại được.
"Ừm, lên xe đi!" Âu Minh Triết cười nhẹ.
Thẩm Chi Ưu nghe lời anh, nhảy chân sáo qua ghế lái phụ.
"Ái chà chà..." Giọng nói giễu cợt quen thuộc vang lên, Thẩm Chi Ưu quay sang nhìn.
"Ôi, tình cảm quá ta~~"
"Ài, mặt hớn hở chưa kìa!!"
"Chậc chậc, thật đẹp đôi a~"
Thẩm Chi Ưu hừ lạnh nhưng trong lòng lại vô thức thoải mãn. Cô giữ mặt lạnh, trừng mắt với ba con người vừa mới ca thán kia rồi ngay lập tức mở cửa ngồi vào xe.
Xoay đầu nhìn ra ghế sau, Chi Ưu khẽ thở phào.
May quá, không có Thẩm Trường An ở đây!
Ngồi vào ghế, Thẩm Chi Ưu như một con người khác, thái độ khác hoàn toàn khác hẳn, dịu dàng, nhu mì... giống như chuyện khi nãy là không có vậy.
Ba con người hồi nãy cũng không biết phản bác gì hơn, chỉ đành nhìn chiếc xe BMW đen kia từ từ rời khỏi.
"Haiz, con người khi yêu vào rồi thì..." Lâm Thành Long thở dài, khi nãy cậu còn định trêu Chi Ưu thêm một chút nhưng mà cô đã lạnh mặt với cậu rồi còn nhảy tót lên xe với tên đàn ông kia nữa chứ!
Ai ya, đây là thể loại bạn gì đây a??!
"Thôi nào, chúng ta cũng nên về thôi!" Đàm Khang Dụ cười bất lực, nói chứ cậu cũng bị Chi Ưu làm bộ mặt đó đây này. Thật là bó tay!
"Chi Ưu có người rồi...sau này cậu ấy chắc chắn sẽ khoe khoang anh ta cho mà xem, tớ phải chuẩn bị cái tai mới để phòng mới được!" Tử Hạ cũng thở dài nốt.
"Hả?!" Đàm Khang Dụ khó hiểu nhìn Tử Hạ.
"Bộp!" Tiếng vỗ trên vai Khang Dụ vang lên, cậu theo bản năng mà xoay qua nhìn chủ nhân của cái tay đang để trên vai cậu.
"Vậy là cậu vẫn chưa biết rồi, tụi tớ chơi với cậu ấy đều biết, cậu ấy luôn muốn chia sẻ niềm vui của mình cho người khác nghe đấy!!" Lâm Thành Long chậc một tiếng, ngửa đầu than oán trời "A Dụ, cậu cũng phải chuẩn bị tinh thần đi!"
Tử Hạ gật đầu tán thành, Đàm Khang Dụ chỉ biết cười khổ.
.
.
.
"Đồ ăn ngon chứ?" Âu Minh Triết nhẹ nhàng hỏi, trong mắt anh, Thẩm Chi Ưu thật giống đứa em gái thứ hai của anh.
"Vâng, rất ngon là đằng khác ạ!" Thẩm Chi Ưu gật đầu, cô từ tốn gắp đồ ăn rồi ăn tiếp.
Thẩm Chi Ưu nhớ ra được một điều gì đó thì liền sáng mắt, nhanh chóng hỏi Âu Minh Triết "Anh có thích đồ ngọt không?"
"Đồ ngọt?" Âu Minh Triết khẽ nhướng mày.
Chi Ưu gật đầu.
"Có một chút!" Anh đáp.
"Vậy thì một lát cùng đi ăn đá bào nha?" Thẩm Chi Ưu mong chờ nhìn anh.
Âu Minh Triết thấy dáng vẻ của cô chợt giống như một chú cún con đang giương đôi mắt nũng nịu với chủ thì cười nhẹ rồi gật đầu đồng ý. Thật muốn bẹo má tiểu nha đầu đó! Thật là...có chút đáng yêu...
Thẩm Chi Ưu như mở cờ trong bụng, hí hửng ăn hết phần ăn của mình.
Chiếc xe BMW đen đậu trước cây đa lúc trước, khung cảnh quen thuộc một lần nữa xuất hiện trước mắt cô.
Thẩm Chi Ưu bước xuống xe, cô háo hức muốn giới thiệu cho Âu Minh Triết biết chỗ này.
Con sông và cây cầu quen thuộc, ánh nắng nhẹ chiếu qua các tán lá, gió khẽ thổi, bầu không khí trong lành khiến Thẩm Chi Ưu vô cùng thích nơi này, nhón chân lên cao để tìm quán kem của hai ông bà lão, lại thấy quán kem hôm nay còn có bọn trẻ trong xóm nữa, đôi chân nhỏ lại muốn nhón cao hơn để nhìn xem hai ông bà lão ở đâu thì đột nhiên xui xẻo vấp phải cục đá nhỏ.
"A...!"
"Thình thịch!" Trái tim Thẩm Chi Ưu đập mạnh.
Mở mắt ra, khuôn mặt Âu Minh Triết đã sát gần mặt cô, ngũ quan tinh tế của anh ngay gần trong mắt, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở nam tính ấm nóng của anh phả vào mặt, gần đến nỗi cô có thể đếm được hàng lông mi của anh.
Trước khi cô kịp ngã xuống, Âu Minh Triết đã chạy tới đỡ cô, có thể là hành động trong vô thức, song anh cũng không thể hiểu bản thân của mình. Tự nhủ là do việc này cũng là nên làm, tâm tư tình cảm của anh chắc là không có rồi, anh đơn giản chỉ xem Thẩm Chi Ưu là đứa em gái bé bỏng của bản thân thôi.
Hai tay anh choàng qua nhẹ nhàng đỡ cô, Thẩm Chi Ưu cũng vì vậy mà thuận thế ngã vào lòng anh, người ngoài mà không biết nhìn vào họ lại còn tưởng rằng là đôi tình nhân chỉ thể hiện tình cảm bằng cách ôm nhau thôi.
"Huýt huýt!!"
"A...anh kia với chị kia lãng mạn quá!!!"
"Trời ơi, họ tình tứ với nhau kìa!!"
"Anh kia đẹp trai quá!!"
"A!! Tớ cũng muốn có bạn trai như chị kia!!!"