"Mau đứng lại!" Mục Tử Hạ quát to.
Lâm Thành Long đơ người, bước chân bất giác dừng lại.
Sau đó, từ đằng sau, một vòng tay ôm chầm lấy, bóng dáng đó không ngừng khóc lớn, lại không ngừng trách móc cậu.
"Đồ ngu!! Lâm Thành Long cậu đúng là một đồ ngu! Tiểu Ưu nói đúng, cậu là một thằng ngu!!"
"Cậu nghĩ cậu là ai? Tớ đã cho phép cậu rời đi chưa? Lâm Thành Long, cái đồ ngốc nhà cậu!"
Lâm Thành Long ngớ người, toàn thân đều bất động, cổ họng đột nhiên bị nghẹn, nhất thời không thể thốt ra thành lời.
"Lâm Thành Long là đồ ngốc! Ngay cả tình cảm của bản thân cũng không phân biệt được, cậu là đồ đại ngốc!"
"Cậu đã bỏ tớ rồi...lần này quay lại, tớ nhất định sẽ nắm chắc cậu, cậu có nằm mơ cũng không thể thoát được!"
Lâm Thành Long bật cười, cậu xoay người, nhẹ nhàng ôm lấy Mục Tử Hạ vào lòng, nước mắt cậu rơi thành một giọt nhỏ, cậu mỉm cười, là nụ cười ngu ngơ, sự ngu ngơ kèm theo sự hạnh phúc.
"Được, Tử Hạ cậu muốn trói tớ thế nào thì trói...nếu cậu không còn trói tớ nữa, tớ sẽ trói ngược lại cậu! Nhất định tớ sẽ chỉ là người của riêng cậu!"
.
.
.
Bữa tiệc bắt đầu, đột nhiên từ cửa chính lại xuất hiện một bóng dáng nhỏ, oai phong lẫm liệt đứng ngay giữa đại sảnh.
"Chị Chi Ưu, chúc mừng sinh nhật chị!!"
Âu Hạ Lạp, em gái của Âu Minh Triết đột nhiên gào to, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của người xung quanh, không dừng lại ở đấy, cô nhóc còn tinh nghịch chạy đến ôm chầm lấy cô.
Thẩm Chi Ưu đơ người, nhìn chằm chằm vào Âu Hạ Lạp.
"Hì hì, lâu rồi không gặp chị, Tiểu Lạp Lạp về đây để chúc mừng sinh nhật của chị đấy!"
Thẩm Chi Ưu bật cười, thật không ngờ con nhóc Âu Hạ Lạp này lại vô cùng dễ thương, cô nhóc cũng không hề giống lời đồn. Nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng gặp cô nhóc này, vậy thì nguyên chủ chắc chắn khi xưa hay chơi với em ấy rồi.
"Tại sao em lại biết sinh nhật của chị thế?" Thẩm Chi Ưu cúi đầu ôm Âu Hạ Lạp vào lòng, cưng chiều hỏi.
"Lạp Lạp biết tỏng từ đời nào rồi á! Năm trước sinh nhật của Ưu Ưu mà ba ba và ma ma không cho về, Lạp Lạp chỉ có lỡ đánh bạn một xíu thôi mà ba ba, ma ma không cho. Đã thế thì năm nay Lạp Lạp nhất định phải về!"
Hai phụ huynh Âu Gia bây giờ mới sực tỉnh, hai người vội vàng chạy tới.
"Lạp Lạp...con...con làm sao mà về đây?"
"Lạp Lạp ứ thèm nói đâu!" Âu Hạ Lạp ương bướng chống nạnh vênh mặt với Âu Minh Phong và Lục Bạch Nga, sau đó khi nhìn thấy Âu Minh Triết, cô nhóc lại thêm bướng "Lạp Lạp cũng ứ thèm nói với anh hai!"
Nhìn dáng vẻ của Âu Hạ Lạp, cô đột nhiên có cảm giác bản thân mình...ừm, cũng có chút giống.
Âu Minh Triết đi tới, chỉ biết lắc đầu thở dài. Thẩm Trường An tiến tới gần anh, vỗ vai tỏ vẻ thấu hiểu.
Người anh em à, em gái tôi xem ra cũng chẳng khác gì em gái cậu. Coi bộ cậu vất vả rồi!
"Không cần em nói anh cũng biết, Lạp Lạp em nhờ Vú Nguyễn đưa về, nếu không phải là nhận được sự đồng ý của anh, em còn lâu mới có thể về được!" Âu Minh Triết xoa xoa mi tâm, đau đầu nói, sau đó thì tới gần, bế cô nhóc đó rời khỏi.
Còn nói, anh cứ nghĩ rằng ngày mai cô nhóc này sẽ đến, nhưng anh thật sự không ngờ tiểu ranh ma này lại dám mua chuộc Đường Việt Bân, người đã đón hai người Vú Nguyễn và Âu Hạ Lạp từ sân bay về.
"Hứ, em cóc cần biết. Em muốn ăn sinh nhật cùng với Ưu Ưu cơ!!" Âu Hạ Lạp vùng vẫy, hai bàn tay lại giống như keo dán, gỡ đến mấy cũng dính chặt vào người Thẩm Chi Ưu.
"Âu Minh Triết, để em ấy ở đây đi!" Thẩm Chi Ưu cười khổ, khi thấy độ mặt dày không cần liêm sỉ của cô nhóc thì có chút buồn cười, cô liền mủi lòng mà xin Minh Triết.
"Quậy phá là anh mang em nhốt lên phòng!" Minh Triết buông người Hạ Lạp ra, lừ mắt cảnh cáo.
"Hứ!" Âu Hạ Lạp hừ mũi.
Xung quanh vang lên những tiếng cười, bầu không khí thoáng chút đã náo nhiệt hẳn lên.
"Tiểu Thư nhà họ Âu đáng yêu quá!"
"Bây giờ tôi mới được nhìn thấy con bé đấy, trông xin thật!"
"Ồ, còn người kia chẳng phải là đại tiểu thư Thẩm Gia sao?"
"Không phải chứ? Đã giảm cân rồi?"
"Woa, cô ấy đẹp quá!"
Trước những lời nói đó, Thẩm Chi Ưu chỉ mỉm cười cho qua, nhưng ngược lại, ánh mắt của Âu Minh Triết vô cùng tức giận, sắc mặt lạnh như băng, cả người đều tỏa ra sát khí, anh trừng mắt nhìn những tên đàn ông có ý định với Chi Ưu.
Những tên đó đột nhiên nhận được một tà khí phát ra từ hướng của Âu Minh Triết, tất cả đều biết điều mà tránh né, không dám lại gần cô.
.
.
.
"Đường Việt Bân, anh không sao chứ?" Đàm Khang Dụ đỡ lấy Đường Việt Bân đang say rượu, khổ sở can ngăn anh uống tiếp.
"Không...anh...vẫn còn có thể uống được!" Đường Việt Bân lắc đầu, dáng vẻ say rượu không ngừng làm nũng Khang Dụ.
"Khang Dụ à...anh...anh phải nói với em một điều!" Đường Việt Bân đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, tuy nhiên anh vẫn còn có hơi men nên nhất thời lảo đảo.
Đàm Khang Dụ cười khổ, cậu đỡ Đường Việt Bân ngồi dựa vào sofa rồi nói:
"Anh nói đi, em nghe!"
"Khang Dụ à..."
Đường Việt Bân nhìn vào mắt cậu, tuy say rượu nhưng ánh mắt lại không hề say, thay vào đó là sự kiên định và thấp thỏm.
"Thời gian qua, anh và em tiếp xúc với nhau rất nhiều, ngày đầu tiên gặp nhau, Khang Dụ em đã khiến anh để ý, anh không biết vì sao nhưng trong lòng anh lại cảm giác có gì đó lâng lâng khi anh ở gần em, những cảm xúc đó tuy rất giống với tình yêu nam nữ nhưng anh không hề có ý định như vậy...Đàm Khang Dụ...anh thừa nhận anh là cong và anh...anh thích em!"
**\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_**
**Khụ...hơi fail )**