Về đến nhà, Thẩm Chi Ưu nằm bẹp ra giường.
Nói là cạnh tranh công bằng nhưng ả ta có làm theo lời nói không?
Tuy hoài nghi nhưng Thẩm Chi Ưu gạt bỏ qua chuyện đó, mệt mỏi thiếp đi từ lúc nào không hay.
.
.
.
Một tuần sau, trong căn phòng ngủ lớn, xung quanh đều là những hộp quà lớn nhỏ chồng chất lên nhau, Thẩm Chi Ưu đang háo hức lựa chọn quà, cô hết nhíu mày không hài lòng, lại chán nản vứt các hộp quà qua một bên.
"Ài!!! Hơn một tiếng rồi mà chưa chọn được quà gì cả!!" Thẩm Chi Ưu ngã người nằm xuống giường, mắt nhìn lên trần, thở dài nói.
"Cốc cốc..."
Tiếng gõ cửa vang lên, Thẩm Chi Ưu liền ngồi bật dậy, tiến tới mở cửa.
"Em chưa chọn xong quà sao?!" Thẩm Trường An đứng ở ngoài, anh nhướn người vào trong thấy tất cả hộp quà đều bị vứt ở một xó thì lắc đầu bất lực.
Tất cả những hộp quà đó đều là do Thẩm Chi Ưu lựa chọn, cô thích gì, anh liền cho người mua, tuy nhiên toàn bộ đều không vừa ý cô. Thật kén chọn!
"Chưa, em thật sự không biết tặng gì cả!" Thẩm Chi Ưu bĩu môi, không vui nói.
Thẩm Trường An đỡ trán, anh đưa cho cô một cái túi đựng hộp quà khác, còn trừng mắt cảnh báo.
"Lần này thôi đấy! Từ sáng đến gần tối, em đều bắt anh gọi điện kêu người đi mua liên tục. Còn một lần nữa anh sẽ cho em ăn cốc!" Vừa nói, Trường An liền nắm tay thành nắm đấm rồi giơ lên dọa.
"Hứ!" Thẩm Chi Ưu hừ mũi, sau đó thì mạnh tay đóng cửa phòng lại, hậm hực ngồi xuống ghế rồi mở ra xem.
Bên trong là hai hộp quà, cô liền mở ra hộp thứ nhất. Chiếc đồng hồ nam hiệu Rolex với phần mạ bạc lấp lánh, trông rất sang trọng và lịch lãm khiến Thẩm Chi Ưu gật đầu hài lòng, vừa ý ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó thì mở hộp thứ hai, Thẩm Chi Ưu lần này có hơi bất ngờ, chiếc đồng hồ nữ trong hộp thứ hai đập vào mắt cô, nó có cùng hiệu và kiểu cách giống với đồng hồ kia.
Đồng hồ đôi??
Thẩm Chi Ưu liền cầm hai chiếc đồng hồ đó, chạy như bay qua phòng của Thẩm Trường An.
"Anh hai! Đây là đồng hồ đôi?" Thẩm Chi Ưu đạp cửa xông thẳng vào, sau đó thì đưa hai chiếc đồng hồ đó đến trước mặt Trường An.
"Đúng vậy! Em không thích?" Thẩm Trường An không nhìn cô mà cúi đầu đọc sách, anh nhíu mày hỏi.
"Không!! Em cực kì thích!!" Thẩm Chi Ưu nghe thế liền ôm cả hai vào lòng, vui đến nỗi nhảy điên loạn ở trên giường của Thẩm Trường An.
"Mau cút!" Thẩm Trường An đen mặt quát.
"Hi hi! Cút đây~" Thẩm Chi Ưu cười tít mắt, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Hahaha!! Là đồng hồ đôi đấy!!
Cô là chiếc đồng hồ nữ, còn Âu Minh Triết là đồng hồ nam này. Hí hí, cô và anh là đeo đồng hồ đôi đấy!
Hôm nay chính là ngày công ty Âu Minh Triết tổ chức sau 20 năm thành lập, cô rất muốn mua quà để chúc mừng anh ấy nên đã hành hạ Thẩm Trường An để mua quà hộ cô. Tuy nhiên, tất cả những món quà đó đều không vừa ý cô, bây giờ thì hay rồi, cuối cùng thì THẩm Chi Ưu cô cũng chọn được.
Hí hí hí!! Anh trai à, anh là nhất đấy nhé!
Tâm trạng Thẩm Chi Ưu cũng vì thế mà vui lên hẳn, cô nhảy chân sáo về phòng.
Về đến phòng, Thẩm Chi Ưu liền tự mình đeo chiếc đồng hồ nữ vào tay, sau đó thì cẩn thận cất chiếc đồng hồ nam vào hộp, đôi bàn tay nhỏ không ngừng mân mê, vuốt ve nó, mắt cũng không rời nhìn chiếc hộp.
Nhìn lên đồng hồ treo trên tường, bữa tiệc bắt đầu vào lúc 6 giờ, bây giờ vẫn còn sớm đến tận một tiếng rưỡi, Thẩm Chi Ưu chán nản, trong lòng luôn có cảm giác háo hức khiến cô chờ đợi trong sự dày vò của chờ mong.
Aaa!!
Thời gian ơi, mau trôi nhanh lên a!!
Được một lúc, Thẩm Chi Ưu nhịn không được bèn gọi điện thoại cho Âu Minh Triết.
[Chào!] Đầu bên kia vang lên giọng nói nữ.
THẩm Chi Ưu ngạc nhiên, cô nhíu mày hỏi [Xin hỏi cô là...]
[Ha, là Thẩm Chi Ưu sao? Còn nhớ tao chứ? Mục Tử Yên đây!]
Mẹ kiếp!
Cô có nghe nhầm không vậy?
Mục Tử Yên cô ta sao lại đang cầm máy của Âu Minh Triết?
"Âu Minh Triết đâu?" Thẩm Chi Ưu đen mặt, âm điệu có chút lạnh lẽo, hỏi.
[Sao? Thứ tiện nhân như mày mà đòi gặp Âu Minh Triết?] Đầu bên kia vang lên giọng nói khinh thường.
"Cô nên nhớ, tôi và cô là đang cạnh tranh công bằng, cô nên biết điều mà đưa điện thoại cho anh ấy!"
[Ha, Thẩm Chi Ưu, mặt mày cũng dày thật đấy...!]
Chi Ưu cau mày, trong lòng đột nhiên lại có cảm giác bất an.
[Tao đã là bạn gái của Âu Minh Triết rồi. Thật là...bây giờ Thẩm tiểu thư đây là muốn gặp bạn trai của tao thì có phải có gì đó không đúng không?]
[Ai da, Thẩm Chi Ưu, đường đường là tiểu thư của Thẩm Thị mà lại làm cái chuyện này, đúng là khiến Mục Tử Yên tao đây mở rộng tầm mắt đấy!]
Cô ta...cô ta là đang nói dối!
Không! Không thể nào!
[Sao? Không tin sao? Hahaha!! Vậy thì được, lần này thì nghe cho rõ nhé!] Mục Tử Yên cười khẩy, cô ta đặt điện thoại xuống bàn rồi mở loa ngoài, sau đó thì gọi Âu Minh Triết vào phòng.
"Triết~" Mục Tử Yên ôm lấy cánh tay Âu Minh Triết, ra vẻ nũng nịu "Người ta đang là bạn gái của anh phải không?"
Âu Minh Triết không nghĩ gì nhiều, liền gật đầu nói "Đúng vậy, có gì sao?"
"Không a~ Người ta chỉ muốn hỏi lại để xác nhận thôi mà!"
"Ừm!" Âu Minh Triết cười nhạt, anh cúi đầu tiếp tục xem tài liệu trên tay.
**\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_**
**Are you ready? **