Sau khi kết thúc bữa tối, Thẩm Chi Ưu lết tấm thân về phòng.
Chi Ưu ngã người xuống giường, một tay đặt trên trán, mắt nhìn lên trần nhà.
Trước khi lên phòng cô bị Thẩm Như Ngọc chặn ở cửa, ả ta định bày trò hại cô nhưng may mắn làm sao khi Thẩm Trường An lại đến tìm cô.
Ai nha~~
Anh trai à, đứa em gái bé bỏng này của anh thật sự rất cảm kích a~~
Thẩm Như Ngọc chỉ còn cách giả nai mà lui đi trước, còn không quên tặng cô cái trừng mắt cảnh báo.
Hic, có cần phải hung dữ như thế không a?!
Thẩm Chi Ưu lắc lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ đó qua một bên , cô tiến tới tủ quần áo, lấy cho mình một bộ quần áo ngủ rồi mới đi vào nhà vệ sinh tắm rửa cho thật sạch.
Thẩm Chi Ưu xả nước đầy bồn tắm, cô với tay lấy lọ tinh dầu nhỏ hương hoa ly, nhỏ một vài giọt vào bồn tắm rồi từ từ ngồi vào.
Chi Ưu nhắm mắt, hai tay thả lỏng đặt trên thành bồn tắm, hương thơm của tinh dầu tỏa ra khiến cô có cảm giác thư thái hơn hẳn, cô thoải mái ngâm mình trong nước.
Những dòng suy nghĩ vẫn vơ đều bị Thẩm Chi Ưu vứt hết ra khỏi não mà bây giờ...
Khuôn mặt Chi Ưu đỏ bừng lên, viền tai cũng đỏ nốt.
Nhớ lại mùi hương nam tính ấm nóng phả vào mặt, đến bây giờ Thẩm Chi Ưu vẫn còn nhớ rõ mùi hương ấy. Phải nói rằng đây có lẽ không phải là mùi nước hoa mà là mùi cơ thể, báo hại cô mê mẩn.
Hức, thật muốn ngửi nữa a!!!
Còn nói, sau khi được Âu Minh Triết đỡ, Thẩm Chi Ưu chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, trời đất quay cuồng làm sao mà dừng lại ngay trước mặt Âu Minh Triết khiến trái tim Thẩm Chi Ưu nhất thời chệch một nhịp, con tim không nhịn được mà rung lên, sự bình tĩnh cũng theo đó mà không thể làm chủ, khi nói cô còn bị bối rối nữa chứ!
Nhớ đến đây, Chi Ưu xấu hổ lấy hai tay che mặt lại, không nhìn được mà gào lên:
"Aaaa!! Cục đá đáng ghét!! Thẩm Chi Ưu thật đáng ghét!!!"
Nhưng mà suy đi ngẫm lại, cô vẫn cảm thấy chuyện vấp phải cục đá là chuyện tốt, còn chuyện cô nói chuyện lắp bắp thì nên sửa rồi.
Không thể suy nghĩ gì thêm trong khi trong đầu cô luôn chỉ quanh quẩn hình bóng Âu Minh Triết, Thẩm Chi Ưu chỉ đành "miễn cưỡng" chấp nhận.
Thẩm Chi Ưu cô chỉ hận không thể móc cái tên Âu Minh Triết đó ra khỏi não a!!!
"Reng reng..."
Chuông điện thoại vang lên, cô đành khoác tạm cái khăn treo trên kệ rồi mở cửa phòng tắm lấy điện thoại.
Trên màn hình hiển thị dòng chứ "Darling" Chi Ưu nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi cuối cùng cũng chịu bắt máy.
"Alo?"
Đầu bên kia vang lên giọng nam trầm, Thẩm Chi Ưu liền biết được ai, tâm trạng lại trùng xuống, khuôn mặt xuất hiện sự không vui.
"Anh gọi cho tôi làm gì?"
[Thẩm Chi Ưu, mai em có rảnh không?] Trình Tần khẽ thấp giọng hỏi.
"Rảnh hay không rảnh, liên quan quái gì đến anh?"
Đáp lại là sự im lặng, cô cáu gắt "Cút!"
[Thẩm Chi Ưu!!] Rốt cuộc cũng có sự trả lời, Trình Tần to tiếng nói.
"Anh nghĩ anh là ai mà quát tôi?" Thẩm Chi Ưu bị to tiếng thì có chút khó chịu, tức giận nói.
[Tôi...tôi không là gì của em cả...] Nói đến đây, Trình Tần lại dừng lại, khẽ hít thở rồi nói tiếp [Vì vậy nên...tôi mong tôi sẽ là gì đó của em!]
Sắc mặt Chi Ưu tối sầm lại, cô khẽ run rẩy, bàn tay nắm chặt lại, điện thoại trong tay cũng không cẩn thận mà xém chút rơi xuống.
"Còn Thẩm Như Ngọc? Anh định một lưới mà bắt hai cá sao?"
Thẩm Chi Ưu cảm thấy trong lòng có chút phức tạp, không phải là cô thương hại Thẩm Như Ngọc bị đội nón xanh mà cô không muốn chính bản thân cũng bị đội. Mặc dù là nói thế nhưng bảo cô có thể làm sao? Quay lại với hắn ta sao?
Xin lỗi, tim cô chỉ có chỗ cho một người. Bao nhiêu tổn thương cô đều đã trải qua, không trừ nguyên chủ, Thẩm Chi Ưu tuyệt đối còn cảm thấy thấm được nỗi đau bị phản bội của cô ấy.
Trái tim cô cũng là có máu, có sự sống, cũng biết đau đấy chứ!
[K...không, tôi sẽ bỏ em ấy nếu em chịu quay lại với tôi...]
Thẩm Chi Ưu bị câu nói của Trình Tần làm cho cười, tuy nhiên nụ cười này có được tính là cười vì vui không?
Bên tai truyền đến tiếng cười ngặt nghẽo, trong suy nghĩ của Trình Tần thấp thoáng có nghĩ Chi Ưu cười như vậy là sẽ tha cho anh.
Thẩm Chi Ưu gạt nước mắt đi, cô ngồi xuống giường, cười nhạt "Trình Tần, tôi hỏi anh một câu!"
[Được, em hỏi đi!] Giống như có cảm giác được Chi Ưu tha thứ, thanh âm truyền đến có chút vui mừng.
"Nếu như trái tim anh bị xé ra thành từng mảnh vì sự ngu xuẩn, thì khi được vá lại, anh sẽ còn tiếp tục hay từ bỏ?"
[Tôi...tôi xin lỗi em...]
"Không cần phải xin lỗi, nhận lời xin lỗi của anh chẳng khiến tôi thoải mãi lên đâu. Cứ xem như do khi xưa tôi ngu ngốc, đem hết bao tâm tư tình cảm đặt lên người anh đi!"
[Vậy...ngay cả tha thứ cho tôi một lần thôi cũng không được sao? Tại sao thế? Thẩm Chi Ưu, chỉ cần em tha thứ, tôi tuyệt đối sẽ không tái phạm lần hai!]
Thẩm Chi Ưu trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng chỉ cười nhạt đáp "Không có gì là không thể! Tôi có thể tha thứ cho anh!"