Chử Trường Nhiên đương nhiên là có quen biết, tối hôm qua, ở buổi tiệc tại gia của ngài Trương, ông đã gặp người này.
Ông ta đã biết chuyện này nên xử lý như thế nào.
Nhìn thấy ánh mắt của Chử Trường Nhiên, Hoắc Quang Minh lập tức mỉm cười.
Ông ta thừa nhận Trương Vĩnh Hiên rất lợi hại, thậm chí lợi hại đến mức không giống một con người, nhưng mà ở xã hội hiện tại, ai lại dám đối đầu với quốc gia cơ chứ?
Nghĩ đến đây, sự sợ hãi trong mắt Hoắc Quang Minh đã biến mất.
“Tên nhóc, tôi khuyên cậu vẫn nên bó tay chịu trói, cậu cũng không muốn đối đầu với quốc gia có đúng không!”
Có Chử Trường Nhiên ở đây, ông ta còn phải sợ hay sao?
Thậm chí Hoắc Quang Minh đã tưởng tượng đến cảnh tượng Trương Vĩnh Hiên bị bắt vào trong tù, nhìn tên thuộc hạ không biết sống chết ra sao nằm dưới đất, ông ta thực sự không nghĩ ra được rằng Trương Vĩnh Hiên còn có hi vọng trở mình.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này, tưởng là tình cảnh này đã được khống chế, lập tức đứng lên, từng người làm chứng cho Hoắc Quang Minh, một điệu bộ dũng mãnh nghĩa hiệp.
“Không ngờ được thế lực ngầm cũng có lúc cần đến sự bảo vệ của bên Công an.”
Trương Vĩnh Hiên lạnh lùng hắng giọng một cái, trong lòng đã cảm thấy tức giận vô cùng.
“Tên nhóc, nói chuyện chú ý một chút, có những lời sẽ cấu thành tội phỉ báng đấy.”
Chử Trường Nhiên nhàn nhạt nói.
“Rất tốt, nếu như ông đã đến rồi, như vậy, mấy người đưa bọn họ quay về đi!” Trương Vĩnh Hiên đưa tay chỉ về phía Hoắc Quang Minh.
Sau đó nhàn nhạt mở miệng nói: “Tôi cần ông xử lý công bằng!”
“Cậu là cái thá gì? Cũng dám...”
Chử Trường Nhiên vừa muốn mở miệng, đột nhiên Trương Vĩnh Hiên lạnh lùng nhìn về phía ông ta, làm cho những lời muốn nói ra lại bị nuốt vào.
Bởi vì ở hiện trường không biết từ lúc nào, lại có thêm một người nữa!
Mà người đó đang đưa giấy chứng nhận cho ông ta xem.
Cả người Chử Trường Nhiên cứng đơ, vô cùng kinh hãi mà hành lễ.
“Anh Thành Long!”
VietWriter
Trương Nguyệt Hi vẫn luôn núp sau lưng của Trương Vĩnh Hiên nhìn thấy người vừa đến, lập tức nhảy tung tăng.
Mà khi nghe thấy cách xưng hô này của Trương Nguyệt Hi.
Chử Trường Nhiên nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Vào giây phút này, trên trán của ông ta xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh.
Trời ạ, tên khốn nạn Hoắc Quang Minh này sao lại chọc phải nhân vật cấp cao đến vậy cơ chứ.
Giấy chứng nhận đó rất đơn giản, không có ghi chú gì đặc biệt, chỉ có hai chữ “Thành Long” .
Nhưng dấu chạm nổi đó lại nhắc nhở ông ta, người này không chọc vào được.
Chử Trường Nhiên xém chút đã ngã xuống đất, bản thân bị con heo ngốc Hoắc Quang Minh làm cho liên hụy rồi.
Cả hiện trường đều im lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thành Long đang đứng ở giữa.
Lai lịch của người này chắc chắn là không bình thường!
Mà hình như quan hệ của người này và thanh niên trước mắt này không bình thường, thanh niên này có lai lịch gì?
Hoắc Quang Minh cảm nhận được sự thay đổi trên khuôn mặt của Chử Trường Nhiên, lập tức trở nên căng thẳng.
“Ngài Chử?”
Lúc này, Chử Trường Nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Theo lý mà nói, ông ta và Chử Trường Nhiên đều là khách trên bàn ăn của ngài Trương, như vậy thì mọi người đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, Chử Trường Nhiên nên dùng sức bảo vệ ông ta mới phải.
Mà dáng vẻ của Chử Trường Nhiên lúc này không hề giống với dáng vẻ sẽ bảo vệ ông ta chút nào.
Nghĩ đến đây, con tim của Hoắc Quang Minh trên nên ngày càng hoảng loạn, trong lòng xuất hiện một dự cảm không lành, đồng thời cảm giác sợ hãi trong lòng lại đến nữa.
Đó là giấy chứng nhận gì? Có thể làm cho Chử Trường Nhiên sợ hãi đến vậy!
Thậm chí có thể làm cho Chử Trường Nhiên không nể cả mặt của ngài Trương nữa.
“Ngài Chử!”
Nhìn về phía Chử Trường Nhiên có chút ngây ngốc, Hoắc Quang Minh thật sự sợ hãi, Chử Trường Nhiên này là loại người như thế nào, trong lòng ông ta rõ nhất, có thể khiến người như vậy buông bỏ luôn cả thể diện của ngài Trương, rất rõ ràng, ba người này, nhất là hai anh em này, lai lịch có thể lớn đến tận trời.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hoắc Quang Minh run lên, đó chính là ngài Trương, thành phố Đông Hoàng, là người đứng đầu của gia tộc lớn mạnh nhất đấy.
Điều này chỉ có thể nói rõ là, thân phận của người này, thậm chí đến cả ngài Trương cũng không phải đối thủ.
Bằng không, Chử Trường Nhiên sẽ không như vậy!
Ông ta lại có thể bất giác đắc tội một người như vậy.
Nghĩ đến đây, ông ta hận không thể đá chết đứa con gái của mình.
Hoắc Ngọc Châu lúc này không dám lên tiếng!
Cô ta hoàn toàn không ngờ đến, chẳng qua chỉ là một chút sự tranh giành tình cảm, cuối cùng lại trở thành tai họa lớn.
Nhìn về phía Trương Nguyệt Hi đang trốn sau lưng Trương Vĩnh Hiên, nỗi hận trong lòng của cô ta cao đến cực điểm, rõ ràng là có gia thế hiển hách, sao đi học lại cứ giả bộ như ăn mày vậy?
“Cấp trên, xin chỉ thị!”
Chử Trường Nhiên hành lễ với Thành Long một lần nữa, to giọng nói.
Thành Long nghe thấy vậy, lập tức quay đầu lại nhìn về phía Trương Vĩnh Hiên.
Nhìn thấy hành động này của Thành Long, sắc mặt Chử Trường Nhiên lập tức thay đổi, điều ông ta suy đoán đã thành thật rồi.
Thành Long lại nghe lệnh của chàng thanh niên này!
Thành phố Đông Hoàng lại có thể có một nhân vật lớn cấp cao như vậy đến, mà trước khi chuyện xảy ra bọn họ không hề nhận được tin tức nào.
Chuyện này ông ta tuyệt đối không thể cứ lướt qua là xong!
Chỉ cần gặp phải, thì chắc chắn sẽ phải chết!
Mẹ nó, Chử Trường Nhiên tức giận trong lòng.
Những người xung quanh đều im lặng.
Bọn họ yên tĩnh nhìn Trương Vĩnh Hiên đang đứng trong đám người, thậm chí quên cả việc phải hít thở, muốn nhìn xem chuyện này sẽ phát triển đến mức nào.
Nhất là những người có tiền, ánh mắt nhìn Trương Vĩnh Hiên đã thay đổi, trở nên nóng rực, trở nên nịnh hót.
Tất cả những thứ này, đều là bởi vì phản ứng của Chử Trường Nhiên không đúng lắm.
Bọn họ không phải tên ngốc, có thể khiến Chử Trường Nhiên thay đổi lớn như vậy, đủ để chứng minh một số thứ.
Bọn họ rất tò mò, thứ mà Thành Long cho Chử Trường Nhiên xem là gì?
Sự thay đổi của Chử Trường Nhiên, đến từ cuốn sổ nhỏ đó.
“Để bên Công an phái người đến kiểm tra người này!” Trương Vĩnh Hiên nhàn nhạt nói, giọng nói lạnh lùng, giống như nói một chuyện rất bình thường.
“Chuyện này, cậu phụ trách đi, phải xử lý công bằng theo pháp luật!”
Nghe thấy câu nói này, Hoắc Quang Minh như muốn sụp đổ, chỉ cảm thấy núi thái sơn đang đè lên người.
Một câu nói đã quyết định vận mệnh của nhà họ Hoắc.
Bọn họ lập nghiệp như thế nào, quá trình này ông ta hiểu rõ hơn bất cứ ai, một khi bên Công an điều tra đến, ông ta sẽ không còn khả năng để sống sót.
Sắc mặt của người xung quanh thay đổi, đây thật sự là dìm chết nhà họ Hoắc.
“Người anh em, cậu... muốn làm gì?”
“Chỉ cần là tôi có, tôi có thể đưa hết cho cậu!”
Giọng nói của Hoắc Quang Minh cũng thay đổi, tràn đầy sự sợ hãi.
“Tiền? Cậu có cần tiền không? Tôi có tiền, sẽ cho cậu hết, chỉ cần cậu bỏ qua cho tôi thôi!”
Hoắc Quang Minh lúc này đã hoàn toàn đánh mất vẻ cuồng bạo và lý trí thường ngày, trong lòng chỉ còn lại sự sợ hãi.
“Tiền? Tôi cũng có, chỉ cần tôi muốn thì quốc gia cũng sẽ cho tôi!”
Trương Vĩnh Hiên nhàn nhạt nói, lại nói ra một sự thật.
Quốc gia?
Con tim của Hoắc Quang Minh đột nhiên đập mạnh, đến cả da đầu cũng thấy tê. Ông ta không hề cho rằng Trương Vĩnh Hiên lúc này còn cần phải nói dối.
Nhưng mà, dục vọng sống sót đang chi phối ông ta.
Con người chỉ có vào lúc trước khi chết, mới nhớ đến tính mạng quý giá.
Giọng của Hoắc Quang Minh có chút run rẩy: “Rốt cuộc là cậu muốn gì?”
Thấy Trương Vĩnh Hiên không lên tiếng, đáy lòng ông ta như là rơi vào tầng sâu của địa ngục, trong quá trình rơi xuống, ông ta không nhìn thấy bất cứ hi vọng nào.
Hoắc Quang Minh vào giây khắc này, gan đột nhiên lớn lên, tức giận trừng mắt với Trương Vĩnh Hiên, hét lớn: “Cậu muốn gì? Rốt cuộc là cậu muốn gì!”