• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Vĩnh Hiên vẩy tay một cách ghét bỏ, mấy giọt máu bị văng ra ngoài.


“Đùng đùng đùng!”


Vài âm thanh trầm thấp vang lên.


Nhịp tim của mấy người đàn ông mặc âu phục màu đen cũng nhảy lên, bọn họ như vừa đi ngang qua địa ngục vậy.


Trước khi bước lên con đường này, bọn họ đã chuẩn bị sẵn cho việc có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng, bọn họ không ngờ giờ phút này chỉ vì một tiếng động, bọn họ lại có cảm giác đã chết một lần rồi.


Ánh mắt nhìn về phía nơi phát ra tiếng động, lúc bọn họ nhìn rõ, da đầu không khỏi tê dại.


Đó… còn là người sao?





Đây là một con quái vật thì có!


Chỉ thấy trên mặt đất xuất hiện ba cái hố nhỏ, độ sâu tầm 30cm, đây là hậu quả do ba giọt máu vừa vẩy ra tạo thành sao?


Cho dù là dùng súng bắn với cự ly gần cũng không thể sâu như vậy được.


Thật sự quá khủng bố rồi!


Bọn họ liếm môi, thầm cảm thấy may mắn vì vừa nãy mình không ra tay.


“Các người là người của nhà họ Trương sao?”


Giọng của Trương Vĩnh Hiên rất bình tĩnh nhưng lại làm cho mấy người mặc âu phục màu đen cảm thấy run rẩy.


“Không phải!”


Mấy người liên tục lắc đầu, nói ra hai chữ ấy dường như làm họ mất hết sức lực, vừa nói xong, cả người liền ngồi phịch xuống đất.


“Biết Trương Hồng Giang không? Chuyển lời cho ông ta, bảo là, Trương Vĩnh Hiên trở về rồi.”


“Qua hai tháng nữa chính là ngày giỗ của bố mẹ tôi, bảo tất cả những người tham dự sự việc 5 năm trước đến trước mộ bố mẹ tôi sám hối, sau đó tôi sẽ cho bọn họ một cái chết có thể diện.”


Trương Vĩnh Hiên vừa nói vừa đi đến trước mặt mấy người đó, họ run lẩy bẩy, không biết làm sao.



VietWriter



Thấy những người này chỉ biết sợ, Trương Vĩnh Hiên nhíu mày: “Lời tôi nói, mấy người không nghe thấy sao?”


“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, chúng tôi nhất định chuyển lời!”


“Ngài cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ chuyển lời!”


“Ừ, cảm ơn!”


Trương Vĩnh Hiên nói xong, vòng qua bọn họ đi lên cầu thang, lúc đi ngang qua bọn họ, Trương Vĩnh Hiên giống như đột nhiên nhớ ra cái gì, nói với bọn họ: “Hiện tại tôi đang ở trang viên Beverly, nếu bọn họ muốn chết sớm hơn một chút, tôi đợi bọn họ.”


Giọng điệu lạnh lùng, bá đạo!


Dường như ông lớn ở thành phố Đông Hoàng ở trước mặt anh cũng chỉ là con kiến đập cái là chết mà thôi.


Nhưng anh lại làm cho người ta cảm thấy… Đây là sự thật!


Cho tới khi Trương Vĩnh Hiên biến mất ở lối ngoặt lên cầu thang, mấy người ngã ra đất, cả người đầy mồ hôi lạnh như vừa vớt từ trong nước ra.


“Người này là ai? Dám đắc tội với cả nhà họ Trương!”


“Bất kể người này là ai, anh ta và nhà họ Trương cũng không phải người mà chúng ta có thể dây vào, chúng ta chỉ cần chuyển tin tới đó là được!” Một người nói một cách kiêng kị.


“Trang viên Beverly sao? Người sống ở đó đều vô cùng giàu có, người trong thành phố Đông Hoàng có tư cách vào đó ở không đến năm người, anh ta ở trang viên Beverly?” Phương Mạnh Minh đột nhiên nói, sau đó sắc mặt thay đổi, kinh hãi: “Không ổn, đại ca đang ở trang viên Beverly!”


“Đại ca tới đó làm gì?”


“Cậu Lâm cũng nhìn trúng trang viên Beverly, nhưng chỗ đó chỉ có năm phòng, bốn phòng trong đó đều là của các ông lớn thành phố Đông Hoàng, chỉ có chủ nhân của một căn biệt thự không có danh tiếng gì, đại ca đi để…”


“Hỏng rồi, nhanh gọi điện cho đại ca, người này chắc chắn là chủ nhân của căn biệt thự cuối cùng đó, nếu đắc tội người này, đại ca chắc chắn phải chết.”


Trong lòng mọi người đều lo lắng, nhanh chóng gọi điện cho đại ca nhà mình nhưng đầu dây bên kia lại không nhắc máy, làm bọn họ gấp như con kiến ngồi trên bếp lửa.


Tính cách đại ca thế nào, bọn họ hiểu rất rõ, tất nhiên là được ăn cả ngã về không, cho rằng có thể dựa vào việc này để trèo cao vào nhà họ Lâm, cho nên chiếm biệt thự của người ta, loại chuyện kiểu này không phải lần đầu đại ca làm, nhưng lần này là tổ ong vò vẽ đấy!


“Mau đi dường tắt tới trang viên Beverly tìm đại ca, mấy người các cậu tiếp tục gọi điện thoại đi, nhất định phải báo cho đại ca biết! Mẹ nó chứ, sao tự dưng lại dây vào loại người này!”


Lúc này, mười mấy người vội vàng chạy tới.


Nhìn thấy hình ảnh trước mắt, ánh mắt của người cầm đầu loé lên.


“Sao lại thế này?”


Giọng nói vô cùng lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Phương Mạnh Minh mang theo khí thế của những người ở địa vị cao.


Kẻ cầm đầu chính là đầu sỏ hại chết Trương Vĩnh Hiên, Trương Hồng Giang.


“Ông Trương! Người đó tự xưng là Trương Vĩnh Hiên…”


Phương Mạnh Minh nói lại không sót một chữ những lời của Trương Vĩnh Hiên cho Trương Hồng Giang nghe.


Sắc mặt Trương Hồng Giang càng lúc càng khó coi, Trương Vĩnh Hiên, một kẻ vốn nên chết từ 5 năm trước vậy mà lại xuất hiện ở thành phố Đông Hoàng, hơn nữa có vẻ thân thủ còn rất tốt.


“Gia chủ!”


Đợi sau khi mấy người mặc âu phục màu đen rời đi, mấy người đứng sau lưng Trương Hồng Giang với vẻ mặt nghiêm trọng!


“Không sao, chỉ là một Trương Vĩnh Hiên nho nhỏ mà thôi, không đủ để sợ hãi, thân thủ lợi hại thế nào thì cũng chỉ là hữu dung vô mưu mà thôi!”


“Ở thành phố Đông Hoàng, không ai uy hiếp được tôi đâu!”


Giọng điệu ông ta vô cùng cao ngạo, nhưng vào tai người khác lại là đương nhiên!


Nhà họ Trương, gia tộc số 1 ở thành phố Đông Hoàng, cho dù là ở tỉnh Lâm Bắc hùng mạnh cũng xếp được vào top 10.


Có thể nói, ở thành phố Đông Hoàng to lớn này, người đắc tội với Trương Hồng Giang chắc chắn sẽ không sống nổi.


“Gia chủ, chúng ta có cần phải…”


Người phía sau làm một động tác ‘cắt cổ’.


“Không cần, cậu không nghe Trương Vĩnh Hiên đang ở trang viên Beverly sao?” Trương Hồng Giang nói một cách lạnh nhạt.


Những người đứng sau không khỏi nghi hoặc, lẽ nào gia chủ sợ rồi à?


“Lâm Thành Trí nhìn trúng căn biệt thự cuối cùng ở trang viên Beverly, Mộc Huy Vũ bây giờ đang ở đó, muốn cướp căn biệt thự đó tặng cho Lâm Thành Trí, nếu như tôi đoán không sai, căn biệt thự đó hẳn là của Trương Vĩnh Hiên.”


“Vừa vặn để Mộc Huy Vũ thử bản lĩnh của Trương Vĩnh Hiên được đến đâu!”


“Nhưng mà gia chủ, trang viên Beverly là…” Ánh mắt những người đứng sau mang theo nghi hoặc, người có thể vào Beverly ở đều không phải người tầm thường, ví dụ như nhà họ Trương sớm đã muốn dọn vào Beverly rồi, nhưng chỗ đó không phải cứ có tiền là mua được.


“Yên lặng quan sát diễn biến đi!” Trương Hồng Giang nói một cách nhẹ nhàng, trong lòng lại nảy sinh sự tàn nhẫn.


Thằng nhóc, xem xem cậu có qua được ải của Mộc Huy Vũ không, đợi cậu có thể sống sót mới có tư cách đến trước mặt tôi.


Trên đường tới trang viên Beverly.


“Anh, giờ chúng ta đi đâu đây?” Trương Nguyệt Hi ôm chặt Trương Vĩnh Hiên, giọng nói nũng nịu phát ra từ trong lòng Trương Vĩnh Hiên, dường như sợ rằng anh sẽ biến mất.


“Chúng ta về nhà!”


Căn biệt thự ở trang viên Beverly là vào ba năm trước anh cứu một người, người đó mặt dày mày dạn muốn tặng cho anh.


“Nhưng mà, anh, anh…”


Trương Nguyệt Hi nhìn Trương Vĩnh Hiên một cách lo lắng, anh cô là tội phạm giết người đấy, tuy rằng bị oan nhưng cũng đã bị phán tử hình, nếu bây giờ bị người ta nhìn thấy…


Nghĩ tới đây, Trương Nguyệt Hi càng ôm chặt hơn.


Trương Vĩnh Hiên ngay lập tức hiểu được nỗi lo lắng của em gái, anh cười nhẹ một cái, xoa đầu cô: “Yên tâm, bây giờ anh là lính, có thể đường đường chính chính đi trên đường được rồi!”


Lính sao?


Trương Nguyệt Hi ngẩng đầu nhìn anh trai mình bằng ánh mặt khó hiểu.


“Làm sao? Em không tin à?”


Trương Vĩnh Hiên nhìn thấy dáng vẻ này của em gái liền không nhịn được bật cười.


Đang nói thì đã tới trang viên Beverly rồi.


Xe dừng lại trước cửa căn biệt thự xa hoa nhất.


Nhìn căn biệt thự trước mặt, miệng Trương Nguyệt Hi mở to, đôi mắt đẹp trừng lớn đầy vẻ kinh ngạc.


“Anh, đây là… nhà của chúng ta?”


Căn biệt thự trước mắt, nằm giữa núi và sương, lộ ra sự trang nghiêm lại mang theo tươi mát, văn nhã tinh xảo, đường nét độc đáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK