Cửa chính đã bị người ta đạp ra rồi.
Mấy người mặc âu phục màu đen, trên cánh tay đầy hình xăm, thân hình vạm vỡ đi đến.
Người cầm đầu chính là Nhậm Gia Hưng, người vừa bị đuổi đi.
Nhậm Gia Hưng càng nghĩ càng thấy xui xẻo, ở những thành phố phía đông nam này, anh ta cứ ngang tàng mà sống, dưới trướng là mấy trăm tên thuộc hạ.
Ngày hôm nay, chỉ vì không để ý mà bị ba cái cô gái chọi bình nước vào mình.
Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, người ngoài không phải sẽ cười chết anh ta hay sao?
Sau khi từ chối sự trợ giúp của Phương Mạnh Minh, Nhậm Gia Hưng nổi giận đùng đùng đuổi tới.
Những đứa con cái nhà giàu này, bình thường nếu không phải học tập thật giỏi thì toàn là những người giỏi đánh đấm, nhìn thấy cảnh này, đã sớm xắn tay áo lên.
“Làm sao? Bị đánh một cái như vậy mà vẫn chưa thoải mái chút nào hả, đi qua đây muốn bị đánh thêm phải không?”
“Cái quái gì vậy, ở thành phố Đông Hoàng này, còn có người dám ăn hiếp người trong lớp chúng ta, xem ra tên du côn này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đây mà!”
Có người cầm đầu, những người chung quanh đó cũng nhao nhao la mắng.
Nhậm Gia Hưng thấy thế tức muốn bể phổi, lại có thể có người dám chĩa mũi mắng anh ta, anh ta làm sao có thể nhịn được cơ chứ.
“Đánh cho tôi!”
Nhậm Gia Hưng giận dữ hét lên, nói xong còn chưa hết giận, nói thêm một câu, “Đánh cho chết, xảy ra chuyện gì thì tôi dọn dẹp cho!”
Trong khoảng thời gian ngắn, cuộc hỗn chiến bắt đầu rồi, đám người An Diệp Cảnh thường ăn hiếp những đứa học sinh yếu ớt thì còn có thể, nhưng đối diện với mấy người mỗi ngày đều đánh lộn giống như là ăn cơm bữa này thì sao có thể là đối thủ, không quá mấy phút, tất cả nam sinh trong lớp đều ngã xuống.
Mà những cô gái yếu đuối như Trương Nguyệt Hi sợ đến thất kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã biến sắc.
Nhậm Gia Hưng ra vẻ nghiền ngẫm đi tới trước mặt Ngọc Linh: “Cô nhóc à, cô rất lì đó nha, đầu của Nhậm Gia Hưng tôi mà cô cũng dám đánh!”
VietWriter
“Nhậm Gia Hưng!”
“Ông trùm khu Đông Nam!”
Ông trùm khu Đông Nam, Nhậm Gia Hưng!
Những người trong lớp Trương Nguyệt Hi này bình thường đều tự cho mình là ghê gớm nên đương nhiên cũng biết được vài tên giang hồ chân chính, muốn tìm cơ hội đưa tiền bảo kê.
Không nghĩ tới trong người mà ngày thường bình thường họ thường nói tới, thực sự đang đứng ở trước mặt bọn họ.
Mọi người không khỏi hít sâu một hơi.
Nhậm Gia Hưng, đây chính là kẻ giết người không chớp mắt, không nghĩ tới bọn họ vậy mà lại trêu chọc vào Nhậm Gia Hưng.
Nghe được mấy tên nhóc kêu lên, Nhậm Gia Hưng hơi kinh ngạc: “Xem ra còn có người đã từng nghe nói qua danh tiếng Nhậm Gia Hưng tôi đây!”
Nói xong, anh ta đi tới trước người đầu tiên mở miệng mắng nhiếc anh ta, còn hung hăng đạp một cái, người nọ bị anh ta một đá đạp bay, té trên mặt đất, mặt mũi trắng bệch.
“Nhóc con, không phải cậu rất ghê gớm sao? Không phải mắng rất hăng say sao? Không phải muốn dạy dỗ ông đây sao? Tôi xem cậu dạy dỗ tôi như thế nào.” Nhậm Gia Hưng cười gằn nói.
Chọc tới giang hồ chân chính nên khi cậu nhóc bị đánh thì nào dám phản kháng, can đảm đều bị sợ hãi đẩy lùi.
An Diệp Cảnh thấy như vậy, thân phận công tử của nhà họ An của anh ta không thể sử dụng được rồi, đối mặt với mấy tên côn đồ khác, đối phương còn có thể kiêng kỵ thể lực nhà anh ta, cho anh ta mấy phần mặt mũi.
Thế nhưng gặp phải người ghê gớm như Nhậm Gia Hưng, mặt mũi của bố anh ta cũng không dễ mà lấy ra dùng.
An Diệp Cảnh nuốt nước miếng một cái, anh ta cũng đã leo lên lưng cọp rồi, hơn nữa bố anh ta đang ở gần đây, anh ta nhất định phải đứng ra.
Anh ta nhắm mắt nói: “Anh Gia Hưng, bố tôi là An Văn Sơn của Công ty Thương mại An thị, tháng trước đi tới khu Đông Nam có ghé thăm anh Hưng.”
“Cá chạch sao?” Nhậm Gia Hưng cười mà như không cười nói.
“Làm sao? Tên nhóc à, chuyện này, cậu đang định đứng ra giải quyết chuyện này đấy à?”
An Diệp Cảnh nghe vậy, lập tức nói: “Có anh Hưng ở đây, ai dám chứ? Chỉ là, ba cô gái này, một cô là cô chủ của nhà họ Tống, một cô là cô chủ của nhà họ Trương, anh xem...”
“Bịch!”
An Diệp Cảnh còn muốn mở miệng thì đã bị Nhậm Gia Hưng một đá đạp bay.
“Nhà họ Tống? Nhà họ Trương? Cái quái gì vậy, cậu cũng dám lừa gạt ông đây hay sao?” Nhậm Gia Hưng sớm đã kêu đàn em điều tra kỹ lưỡng, Trương Nguyệt Hi cơ bản chỉ là con gái nuôi của một người không có địa vị trong nhà họ Trương mà thôi.
Còn như nhà họ Tống, Nhậm Gia Hưng cần phải kiêng kỵ sao?
Sắc mặt Nhậm Gia Hưng vô cùng dữ tợn, anh ta nói tiếp: “Đừng trách tôi không nể mặt ông An Cá Chạch, tên nhóc như cậu nên lập tức cút đi, còn bọn họ, muốn đi cũng có thể, từ dưới quần ông đây chui ra mà đi.”
Nói xong, nhìn về phía ba người Trương Nguyệt Hi: “Còn các cô à, tối hôm nay bầu bạn tâm sự bên cạnh tôi đi!”
Sau đó anh ta nhìn về phía những nữ sinh khác, cười dâm đãng nói: “Các cô, chủ động để cho chúng tôi sờ hai cái, sau đó có thể đi rồi!”
Đám nữ sinh vừa nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh đi, còn có một tia xấu hổ.
“Thế nào? Ông đây nói, các cô nghe không hiểu sao?” Nhậm Gia Hưng nói xong, chợt cầm chén rượu bên người ném xuống đất, phẫn nộ quát lên.
“Mười giây đồng hồ, nếu không chui qua thi cũng không cần phải chui nữa!”
Những người này cũng chỉ là những thiếu nữ vừa mới tròn 20 tuổi, đã bao giờ trải qua tình cảnh như này đâu?
Ngay lập tức có một nam sinh chui qua giữa hai đùi của Nhậm Gia Hưng, sau khi ra đến cửa thì bỏ chạy trong tuyệt vọng.
Có một người dẫn đầu, những người còn lại cũng không dám chờ, tất cả đều chen lấn chui qua rồi bỏ chạy.
Nhìn thấy nam sinh trong lớp càng ngày càng ít, trong mắt những nữ sinh vẻ sợ hãi càng ngày càng nặng nề.
An Diệp Cảnh nhục nhã đi ra, lập tức chạy về căn phòng hơi chếch sang một bên ở phía đối diện, Nhậm Gia Hưng tuy là lợi hại, thế nhưng phía đối diện có thầy Quách, cùng với những người chưởng quản kia cũng không phải dễ trêu chọc.
Nhưng trước đó, người trong phòng riêng đã nói xong chuyện và rời đi.
An Diệp Cảnh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là hướng về căn phòng riêng của bố mình.
Trong phòng riêng, những cô gái còn lại run lên vì sợ hãi.
Một người trong những cô gái nhỏ nhắn xinh xắn nói với cô gái bên cạnh: “Hay là cho anh ta sờ hai lần đi, dù sao thịt cũng không bị mất miếng thịt nào!”
Lời vừa nói ra, nhất thời có mấy cô gái đều hiện lên một chút cảm xúc gì đó trong mắt.
Mà, khuôn mặt nhỏ nhắn của ba người Trương Nguyệt Hi lại càng thêm trắng bệch.
Nhìn thấy cảnh này, Mạnh Ly thầm hận, hết thảy những chuyện này đều là do ba người Trương Nguyệt Hi gây ra, các cô đều bị tai bay vạ gió mà thôi.
...
Trang viên Beverly.
Trương Vĩnh Hiên để điện thoại di động xuống, tự lẩm bẩm: “Nhà hàng Bông Sen Xanh sao?”
Nói đoạn, anh nói với Bình Hải ở bên cạnh: “Đưa tôi đến nhà hàng Bông Sen Xanh.”
Bình Hải nghe vậy thì thở dài, xem ra tướng quân vẫn chưa buông tay Hạ Hồng Mai.
Đến cửa nhà hàng, nhưng Trương Vĩnh Hiên lại không dám đi vào. Dường như có một tai họa trong đó.
“Đại ca, Nguyệt Hi cũng đang tụ tập ở đây.”
“Được rồi, đi gặp Nguyệt Hi trước đã!”
Như tìm được lý do, tâm trạng Trương Vĩnh Hiên chìm xuống, bước vào trong.
Vừa bước vào đại sảnh, tình cờ thấy An Diệp Cảnh xấu hổ chạy ra khỏi phòng riêng.
Trương Vĩnh Hiên nhìn thoáng qua đã nhận ra, anh đã từng nhìn thấy người này trong bức ảnh tốt nghiệp của Nguyệt Hi rồi.
Thấy sắc mặt của An Diệp Cảnh không đúng cho lắm, sắc mặt Trương Vĩnh Hiên cũng thay đổi theo, anh sải bước thật dài, mỗi bước khoảng chừng mấy mét.
Cũng may xung quanh không có ai, nếu người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ chết lặng.
Đó có phải là con người không?