• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện gì vậy?” Trương Vĩnh Hiên hỏi với giọng lạnh lùng.


Ngọc Linh ngay lập tức kể lại chuyện mà Mạnh Ly làm, trong đó có thêm mắm dặm muối.


Trương Vĩnh Hiên nghe vậy thì quay sang nhìn Mạnh Ly bằng đôi mắt lạnh lùng.


“Vốn tưởng chuyện này không liên quan gì tới cô, nếu cô đã tham gia vào, vậy ba ngày sau, dẫn theo người nhà của cô tới nhà tôi xin lỗi, nếu không, cô không thể tưởng tượng nổi hậu quả như thế nào đâu.”


Những người bên Công an: “…”


Mạnh Ly: “…”


Trong lòng cô ta hừ lạnh một tiếng, ai cho anh ta sự can đảm đó vậy?





Không phải chỉ là người liên quan đến bộ đội thôi sao?


Người của bộ đội thì đã làm sao?


Giỏi lắm à?


Nhà họ Mạnh của cô tuy không phải mạnh nhất thành phố Đông Hoàng nhưng cũng là một gia tộc có thực lực.


Một người trong bộ đội như anh ta đúng là đánh nhau rất giỏi, nhưng có giỏi nữa thì có đọ lại được với sát thủ không? Có chặn được đạn của tay súng bắn tỉa không?


Sắc mặt Mạnh Ly xanh mét, lúc ra khỏi phòng bao đi tới đại sảnh, cắn chặt môi, ánh mắt oán độc nhìn về phía phòng bao.


Hừ!


Không phải anh rất tự tin sao?


Không sợ quá trớn à!


Đúng vào lúc này, ở cửa lớn, có một đám người đang đi vào, thấy người đang đi tới, Mạnh Ly nắm chặt tay, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.


Trương Vĩnh Hiên, một kẻ giết người như anh, cho dù vào bộ đội, có được chút danh tiếng, nhưng ở địa bàn thành phố Đông Hoàng, bà đây có rất nhiều cách để bóp chết anh.


Nghĩ tới đây, trong phút chốc Mạnh Ly cảm thấy Trương Vĩnh Hiên cũng không còn đáng sợ nữa.



VietWriter



“Mạnh Ly!”


Người đi vào nhìn thấy cô liền vẫy tay gọi.


Trong mắt Mạnh Ly hiện lên vẻ chán ghét, cố gắng nở một nụ cười, đi lên đón.


“Anh yêu, sao bây giờ anh mới tới, anh mà tới muộn chút nữa là không gặp lại em nữa đâu!” Mạnh Ly vừa nói vừa nhào vào lòng một người trong đó.


“Làm sao vậy, em yêu? Ai dám bắt nạt em? Ở thành phố Đông Hoàng này, ai dám bắt nạt người phụ nữ của Trương Dịch Phong anh cơ chứ?” Trương Dịch Phong nói với vẻ mặt kiêu ngạo.


Không thể mất thể diện trước mặt người đang đứng bên cạnh được.


Người đi đầu nhìn Mạnh Ly một cái, hỏi: “Nguyệt Hi đâu?”


“Nguyệt Hi?” Giọng nói của Mạnh Ly trở nên quái dị: “Đang ở với người anh trai giết người không có quan hệ huyết thống của cô ta, quan hệ tốt lắm!”


Lúc nói chuyện, giọng nói cô ta mang theo chút ám muội, liếc mắt một cái, thấy được sự đố kị trong mắt Lâm Thành Trí, thầm cười đắc ý trong lòng.


“Cậu Lâm, cậu không biết đấy thôi, anh trai của Trương Nguyệt Hi lợi hại lắm, anh ta vốn không bỏ nhà họ Trương và nhà họ Lâm vào mắt!”


Nói xong, ánh mắt âm thầm nhìn sang bên Lâm Thành Trí.


“Bọn họ còn ở đây không?” Trong mắt Lâm Thành Trí hiện lên vẻ tức giận.


“Vẫn còn, nhưng mà, cậu Lâm, tên đó hình như là người trong bộ đội, còn quan hệ không tồi với bên Công an nữa.”


Trông có vẻ đang nhắc nhở thiện ý, thật ra là đang nói kích đểu.


Dù là Trương Dịch Phong hay Lâm Thành Trí, bình thường đều là kẻ ăn trên ngồi trước, tuyệt đối không cho phép người khác hơn mình.


Nhớ trước đây, một cậu ấm từ tỉnh khác tới, vì tiêu tiền hào phóng hơn Lâm Thành Trí, bị anh ta dàn xếp một vụ tai nạn xe.


Quả nhiên, nghe thấy cô ta nói vậy, đôi mắt Lâm Thành Trí thay đổi.


Người hiểu anh ta đều biết, anh ta sắp phát hoả rồi.


“Người của bộ đội? Có mối quan hệ với Công an sao? Lợi hại quá, khó trách có thể phá hỏng lễ đính hôn của tôi.”


Lâm Thành Trí nhếch mày, cho người đứng sau mình một ánh mắt.


“Được rồi, phá hỏng lễ đính hôn của cậu? Lẽ nào hôm đó cậu tới tiệc đính hôn được sao? Là ai nằm bẹp trên người gái không dậy nổi?”


Trương Dịch Phong cười lớn, thuận tay vuốt ve Mạnh Ly, làm cô ta ngại ngùng.


“Cậu hiểu cái gì? Đấy là mệnh lệnh của ông cụ trong nhà, nếu như không hoàn thành, sau này nhà họ Lâm sẽ không còn việc gì là của tôi nữa.” Lâm Thành Trí nói một cách buồn bực.


Nghe đến đây, Mạnh Ly đang ở trong lòng Trương Dịch Phong trở nên đố kị.


Tại sao?


Dựa vào cái gì chuyện tốt nào cũng là của cô ta cơ chứ?


“Vì sao vậy?” Trương Dịch Phong không hiểu, tuy Trương Nguyệt Hi cũng thuộc nhà họ Trương giống anh ta, nhưng anh ta chưa bao giờ coi Trương Nguyệt Hi như em gái mình.


Đối với anh ta, Trương Nguyệt Hi chỉ là một người được nhặt từ bên ngoài về nuôi mà thôi, không có bất kì quan hệ huyết thống gì với anh ta cả.


Nghe Trương Dịch Phong hỏi câu hỏi mình đang thắc mắc, Mạnh Ly dựng thẳng lỗ tai lên nghe.


“Tôi cũng không biết, ông cụ cũng không nói, kệ đi, so với những anh em khác của tôi, nhiệm vụ của tôi là nhẹ nhàng nhất rồi.”


“Cưới thì cưới thôi, cũng không cản trở việc tôi chơi gái, có thể khiến tôi trở thành người chưởng quản nhà họ Lâm, mỗi ngày cung phụng cô ta là được!”


Đang nói, Trương Vĩnh Hiên dẫn Trương Nguyệt Hi đi ra từ phòng bao.


Trương Nguyệt Hi vừa ra liền nhìn thấy Lâm Thành Trí, trong lòng Lâm Thành Trí lại là một cô gái vô cùng phóng đãng, nhìn mặt là biết tuổi cô ta không lớn.


Cảm thấy em gái mình hơi rùng mình, Trương Vĩnh Hiên nhìn về phía những người đó.


“Trương Nguyệt Hi, cô có ý gì? Đính hôn với ông đây còn lêu lổng với thằng đàn ông khác, cô…”


Còn chưa nói xong, người đã bay ra bên ngoài, răng bị đánh gãy mất vài cái, phun ra một ngụm máu tươi.


Trương Vĩnh Hiên nhìn Lâm Thành Trí ngã trên mặt đất, ánh mắt sắc lẹm như dao.


“Em gái của Trương Vĩnh Hiên tôi, không phải con chó con mèo nào cũng xứng đôi được, sau này tôi còn nghe thấy lời này của cậu, tôi bảo đảm không cho cậu thấy mặt trời ngày mai.”


“Con mẹ nó, ông đây…”


“Bụp!”


Chưa đợi anh ta chửi xong, một bàn chân đã đạp tới, người bên cạnh Lâm Thành Trí lập tức vung tay đón lấy một đạp đó.


Một tiếng động trầm thấp vang lên, theo đó là tiếng xương cốt lệch vị trí, cánh tay của người đó bị Bình Hải đạp gãy rồi, ngay cả mẩu xương vỡ cũng lòi ra ngoài.


Mà lực chân của Bình Hải không giảm đi, đạp ngay xuống ngực Lâm Thành Trí, trong phút chốc Lâm Thành Trí văng ra mấy mét, đập vào tường của đại sảnh, phát ra một tiếng động lớn.


“Mồm miệng không sạch sẽ, cậu sẽ phải chết đấy!”


Bình Hải nói một cách lạnh lùng, ánh mắt rét lạnh bao phủ lấy mọi người.


Theo sau vệ sĩ của Lâm Thành Trí ngã vật xuống đất, trong phút chốc cả hiện trường rơi vào sự tĩnh mịch chết chóc.


Tất cả mọi người ngẩn người nhìn về phía Bình Hải, không ai dám thở to.


Những người này rốt cuộc là con cháu của nhà ai?


Bá đạo tới vậy?


Tuy rằng bọn họ không biết Lâm Thành Trí, nhưng bọn họ nhận ra Trương Dịch Phong.


Đấy là người nhà họ Trương đấy!


Có thể đi ngang hàng với Trương Dịch Phong, đủ để chứng minh thân phận của người bị đánh tuyệt đối không kém hơn Trương Dịch Phong, rất có thể là khách của nhà họ Trương.


Những người này dám ra tay trước mặt nhà họ Trương, lẽ nào không sợ nhà họ Trương trả thù sao?


Không ai ngờ được, sau khi giết người, đánh gãy chân của ông trùm Hải Nam Nhậm Gia Hưng, hai người này còn dám ra tay với khách của nhà họ Trương nữa chứ.


Sự kiêu ngạo trên mặt Mạnh Ly lúc này đang ở trong lòng Trương Dịch Phong đã biến mất hoàn toàn, ánh mắt có chút dại ra.


Sao Trương Vĩnh Hiên lại dám ra tay với người nhà họ Lâm?


“Về nói cho Lâm Thành Nam, nếu còn dám ra tay với em gái của Trương Vĩnh Hiên tôi, tôi giết cả nhà họ Lâm của ông ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK