Trương Nguyệt Hi vui vẻ hoan hô, rồi vội chạy ra cửa lớn, dường như cô ấy đã quên mất những đau đớn lúc trước rồi.
Nở nụ cười nhìn em gái đang chạy trước mặt, từ tận đáy lòng Trương Vĩnh Hiên dâng nên sự dịu dàng đã biến mất năm năm nay.
“Ai cho chúng mày chơi ở đây, cút! Đây là chỗ để bọn quê mùa chúng mày đến được đấy chắc?”
Đúng lúc hai anh em Trương Vĩnh Hiên đến gần cánh cửa, một người mặc áo đen từ bên trong ló đầu ra, dùng vẻ mặt ác độc mà quát Trương Nguyệt Hi.
Nhìn người vừa bước ra từ biệt thự, Trương Nguyệt Hi sợ hãi không biết phải làm sao, bèn quay đầu nhìn Trương Vĩnh Hiên, trong ánh mắt cô tràn đầy tủi thân và sợ hãi.
Trương Vĩnh Hiên chau mày, quay đầu lại hỏi: “Chắc chắn là ở đây sao?”
Một người đàn ông cao lớn cầm giấy tờ nhà đất ra xem lại, rồi gật đầu với Trương Vĩnh Hiên.
“Ông là ai? Tại sao ông lại ở nhà tôi?”
Trong mắt Trương Vĩnh Hiên lóe lên tia sát ý, nếu như giấy tờ nhà đất đã ghi rõ ràng, vậy thì căn biệt thự này chính là của anh, người đó vẫn không dám đùa giỡn Trấn Thiên Vương anh.
“Biệt thự này là của các người sao?” Người đàn ông mặc áo đen nghi ngờ, quét mắt nhìn hết đám người Trương Vĩnh Hiên, rồi tiếp tục gào lên: “Thôi con mẹ mày đi, nhà này là của Đại ca tao, muốn chết không hả? Cút!”
Đám người trước mắt này mặc quần áo chẳng phải hàng có tên tuổi gì, chiếc xe phía sau chúng nó cũng chẳng biết của hãng nào, một đám nghèo rớt lại dám nói biệt thự này là của chúng nó?
Nghèo rớt ra mà còn sĩ diện, cũng mạnh mồm mạnh miệng lắm!
Người đàn ông hừ giọng lườm nguýt, rồi muốn đóng cửa lại.
Ông ta không biết được rằng, chiếc xe mà ông ta khinh thường không có nhãn hiệu ấy, trong cả cái nước H này cũng chỉ có ba chiếc, hai chiếc còn lại đang thuộc sở hữu của nhân vật tôn quý nhất ở Thủ đô, còn chiếc trước mắt ông ta đây là tận tay người đó trao chìa khóa xe cho Trương Vĩnh Hiên sau trận chiến ấy.
“Bang!”
Tiếng ầm lớn vang lên, Trương Vĩnh Hiên nhấc chân đá mạnh, người đàn ông to lớn cùng cánh cửa sắt nặng cả chục cân cũng bay luôn.
“Tôi lại muốn xem xem, là ai dám cướp nhà của Trương Vĩnh Hiên tôi.”
Trương Vĩnh Hiên nói xong, dẫn đầu đoàn người bước vào trong.
“Ai?”
Đám người áo đen ồ ạt từ trong nhà kéo ra, bên hông, trước ngực đều nhét căng phồng lên, chắc hẳn có đem theo hàng nóng.
“Chúng mày là ai? Sao lại dám đánh người của tao? Tao thấy chúng mày chắc chán sống rồi hả!”
VietWriter
Mộc Huy Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng tức giận, quát lớn.
Đúng lúc đó, một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc rơi vào trong tầm mắt, ngay lập tức thu hút sự chú ý của anh ta.
Mộc Huy Vũ vẫy tay với người đứng sau, nói: “Trói ba thằng này lại, đem đi bán nội tạng, còn đưa đứa con gái kia vào đây, để tao tâm sự với nó.”
Trương Vĩnh Hiên nghe thấy vậy, đôi con ngươi anh co lại, cỗ sát khí ngay lập tức tràn ra xung quanh.
Rồng có vảy ngược, chạm phải chiếc vảy ấy nhất định phải chịu trừng phạt! Con người cũng vậy, ai cũng có giới hạn của riêng mình, không thể để bất kỳ ai vượt quá giới hạn đó.
Đối với Trương Vĩnh Hiên mà nói, em gái chính là “chiếc vảy ngược” của anh.
“Giữ gã ta lại!”
Trương Vĩnh Hiên chỉ tay vào Mộc Huy Vũ, sau đó kéo em gái quay người đi ra ngoài.
Trên thế giới này, không ai có quyền sỉ nhục em gái của Trương Vĩnh Hiên anh.
Cho dù là ông trời cũng không được phép!
“Anh ơi, mọi người định đánh nhau sao?”
Trương Nguyệt Hi run rẩy hỏi.
“Không phải đâu.”
Trương Vĩnh Hiên lắc đầu trả lời. Lính của anh mang theo đều là bậc thầy uy võ đi ra từ trong mưa bom đạn lạc. Sao lại có thể đi đánh nhau với người khác được chứ?
Lính của anh, không đánh nhau, bọn họ chỉ giết người thôi!
Nghe được câu trả lời của anh trai, Trương Nguyệt Hi thở phào rồi quay lại ngắm nhìn ngôi biệt thự đẹp đẽ, lại không chắc chắn lắm hỏi: “Anh ơi, biệt thự này thực sự là của chúng ta sao ạ?”
Chắc không phải nhầm lẫn gì chứ?
Mặc dù Trương Nguyệt Hi không hiểu biết về giá cả nhà đất, nhưng giá của biệt thự này ít nhất cũng phải vài chục tỷ nhỉ?
Trương Vĩnh Hiên tiện tay đưa cho Trương Nguyệt Hi xem giấy tờ nhà đất, cô nhóc vừa nhìn đã thấy trên phần tên người sở hữu bất động sản ghi tên cô.
Chẳng biết từ lúc nào, nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt, cô nhóc quay đầu nhìn anh trai, cảm giác như tất cả mọi thứ đều chỉ là giấc mơ thôi vậy.
“Vào trong đi em!”
Một phút rồi, đã đủ để xử lý người bên trong.
Bởi vì đây chính là lính của anh.
Bước vào biệt thự.
Quả nhiên, ngoại trừ Mộc Huy Vũ ra, đã không còn thấy bóng dáng những người khác nữa.
Cả người Mộc Huy Vũ run rẩy, vừa nghe thấy tiếng bước chân đã không nhịn được nữa mà quỳ sụp xuống đất.
“Đừng giết tôi!”
Đáng sợ quá! Đáng sợ quá đi mất!
Thật kinh khủng! Thật quá kinh khủng!
Chỉ trong vòng một phút, mà hơn hai mươi người anh em của anh ta đã biến mất. Đến cả cơ hội rút súng ra để chống lại cũng không có, đến nền đất cũng không hề rơi rớt một giọt máu.
Nếu cảnh tượng ấy không thực sự diễn ra ngay trước mắt anh ta thì ai dám tin rằng chỉ có hai người trước mắt này có thể làm ra được như vậy chứ?
Bọn họ không phải là người, bọn họ chính là ma quỷ đến từ địa ngục.
“Tại sao anh lại xuất hiện ở nhà tôi?”
Trương Vĩnh Hiên hờ hững, từng bước tiến lên phía trước hỏi. Mỗi bước đi của anh giống như đang giẫm lên cõi lòng Mộc Huy Vũ.
Cùng với tiếng bước chân không ngừng truyền đến, sát khí lạnh lẽo cũng đang mạnh mẽ bao lấy cả người Mộc Huy Vũ. Nếu như không phải Trương Vĩnh Hiên đang cố hết sức thu liễm khí chất trên người, chỉ sợ rằng ngay tức khắc Mộc Huy Vũ sẽ bị cỗ khí này ép đến mức nổ tung.
Nhưng cho dù là như thế, Mộc Huy Vũ vẫn cảm thấy như mình đang rơi xuống âm ti địa phủ vậy, nơi đâu cũng là núi thây biển xương, máu tươi chảy lênh láng.
“Thả Đại ca ra!”
“Dừng tay, đều dừng tay, ai dám ra tay, ông đây sẽ đánh chết người đó.”
“Đại ca, chúng em tới cứu anh đây ạ!”
Theo tiếng bước chân vội vã, một đám người kéo nhau từ bên ngoài chạy vào trong biệt thự. Trong tay đám người này đều cầm theo súng, đồng thời cũng đã mở chốt an toàn.
Vừa bước vào phòng, đám người đã chĩa súng vào người Trương Vĩnh Hiên, trên gương mặt kẻ dẫn đầu mỉm cười lạnh lùng, ra vẻ đắc ý.
Phương Mạnh Minh gọi điện báo cho anh ta, có lẽ Đại ca đã xảy ra chuyện rồi, nên gọi anh ta tới bảo vệ Đại ca. Phương Mạnh Minh còn dặn dò kỹ anh ta nhất định phải tôn trọng với mấy người này, không được tỏ ra thô lỗ.
Toàn là lời bỏ đi cả!
Bọn kia là ai?
Ở thành phố Đông Hoàng này bọn họ còn phải kiêng kỵ ai nữa?
Hơn nữa, tại sao Đại ca lại đến đây, anh ta cũng rõ ràng cả, chỉ cần dỗ cho cậu chủ Lâm hài lòng rồi, thì địa vị của bọn họ nhất định sẽ lên như diều gặp gió.
Anh ta đã ngồi chán ở cái ghế thứ ba này rồi, sớm đã muốn đổi cái ghế khác, hôm nay đúng là cơ hội tốt nhất của anh ta.
Nhìn nòng súng lạnh lẽo của người mặc áo đen, bước chân Trương Vĩnh Hiên đứng khựng lại, anh không ngờ thành phố Đông Hoàng này lại loạn đến như thế, đám người này còn mang theo cả súng bên người.
“Há há há, Lão Tam đến đúng lúc lắm.” Mộc Huy Vũ vênh váo đứng lên, cả mặt cười gian.
“Thằng kia, sao mày không đi tiếp đi? Huênh hoang tiếp đi xem nào.”
Mộc Huy Vũ trừng mắt với Trương Vĩnh Hiên, anh ta đang cho rằng Trương Vĩnh Hiên sợ hãi nên mới dám hung hăng như thế.
“Thằng ranh, ký tên vào đây, tao sẽ để mày chết nhanh hơn, nếu không…”
Mộc Huy Vũ lạnh lùng, gằn giọng đe dọa, họng súng đen xì ngắm thẳng vào Trương Vĩnh Hiên.
“A!”
Trương Nguyệt Hi chưa từng nhìn thấy súng, cô nhóc sợ hãi trốn vào lòng Trương Vĩnh Hiên, cực kỳ hoảng loạn.
“Nguyệt Hi đừng sợ, đây là súng đồ chơi của bọn họ thôi, không phải thật đâu em.”
Lời vừa dứt, cả biệt thự ngay lập tức náo loạn!
Mấy chục tên áo đen đều cười ác độc nhìn Trương Vĩnh Hiên, Mộc Huy Vũ vừa cười xấu xa vừa nói: “Súng đồ chơi à? Xem ra mày chưa thấy quan tài còn chưa đổ lệ đâu!”
“Pằng!”
Tiếng súng nổ vang lên.
Một đường lửa rẹt đến chân của Trương Vĩnh Hiên.
Mộc Huy Vũ chỉ cách Trương Vĩnh Hiên chưa tới năm mét, súng này đã được lắp lại nên trong một giây, đạn có thể bay với tốc độ 500 mét găm thẳng tới đùi của Trương Vĩnh Hiên.
Khoảng cách ngắn như vậy, e rằng không ai có thể kịp phản ứng.
Hai mắt Trương Vĩnh Hiên nheo lại.
“Đừng mà!”
Giờ phút này, Trương Nguyệt Hi bộc phát tốc độ kinh người, chạy đến chắn trước người Trương Vĩnh Hiên.
Trong chớp điện xẹt lửa, bàn tay của Trương Vĩnh Hiên vừa đưa ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một luồng ánh sáng nhạt khiến người khác không thể phát hiện thấy…