Một cánh cửa phòng trên lầu hai mở ra, một bé gái vui vẻ, bước đôi chân ngắn chạy đến bên lan can, nhìn từ trên xuống.
Vừa hay nhìn thấy Trương Vĩnh Hiên bước ra một bước đó.
Cô nhóc nhỏ không nhịn được kinh ngạc lên tiếng: “Siêu nhân, mẹ ơi, mau đến xem siêu nhân!”
Một người phụ nữ với thân hình cao gầy, mặc trên mình chiếc váy dài đi ra.
Hạ Hồng Mai ôm lấy con gái, giọng nói yêu chiều: “Nhóc con, đây là lầu hai, lỡ mà rớt xuống thì phải làm sao?”
“Mẹ ơi, siêu nhân đó, nhanh đến xem siêu nhân!” Cô nhóc nhỏ đó dường như không hề để tâm đến lời trách móc của mẹ, cánh tay mềm mại múa may, chỉ vào nơi mà Trương Vĩnh Hiên vừa biến mất.
Hạ Hồng Mai nhìn về phía con gái vừa chỉ, ở đây đâu còn bóng người nào nữa đâu?
“Về ăn thịt với mẹ đi nào!”
“Không muốn, con muốn xem siêu nhân!” Hạ Phi Yến không nỡ.
“Không ăn thật sao? Vậy mẹ ăn hết nha!”
Hạ Hồng Mai làm ra dáng vẻ như muốn quay lại cướp thịt, cô nhóc nhỏ nghe thấy vậy, nhanh chóng chạy từng bước nhỏ quay trở về phòng.
…
Nhìn thấy trong phòng chỉ còn lại những người con gái, mà trên người từng người tỏa ra hơi thở của thanh xuân.
Mấy cô gái trẻ như vậy, Nhậm Gia Hưng sớm đã muốn tiếp xúc, bây giờ ngứa ngáy trong lòng khó mà chịu đựng nổi.
“Người đánh anh là tôi, không liên quan gì đến bọn họ, anh buông bọn họ ra, tôi nói chuyện với anh một chút.” Ngọc Linh lấy hết can đảm ra để nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, ông chủ này, chúng tôi không biết gì cả, chúng tôi chỉ đến tham gia hội họp, xin ngài hãy buông tha cho chúng tôi đi!” Một cô gái trong số đó nhanh chóng nói, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, cả người run rẩy dữ dội.
“Chúng tôi không biết ba người bọn họ đánh anh Nhậm, bằng không thì chúng tôi sớm đã trói bọn họ lại đi tìm anh Nhậm, sao phải để anh Nhậm phải đến đây?” Mạnh Ly nhanh chóng cười hùa nói.
VietWriter
“Ồ? Vậy sao?” Nhậm Gia Hưng lạnh lùng nói, sau đó lấy điện thoại ra nói với mấy người Mạnh Ly: “Đừng có nói là anh Nhậm không cho mấy người cơ hội này, bây giờ mấy người lột hết đồ của ba người họ, sau đó chụp vài trăm tấm ảnh, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, như thế nào?”
“Anh nói phét! Anh như vậy là phạm pháp, ba tôi quen biết với anh Chử bên Công an thành phố Đông Hoàng chúng ta, cẩn thận tôi báo cảnh sát, để cho anh không ra khỏi được nơi này nữa đâu.” Ngọc Linh vừa nghe thấy, tức giận nói.
Nhậm Gia Hưng nghe xong cười lớn: “Phạm pháp?” Nói xong, đột nhiên anh ta đánh ra một bạt tay.
Cú tát này nếu như đánh thật, mặt Ngọc Linh sẽ như là hủy hoại nhan sắc.
Trương Nguyệt Hi một phát kéo Ngọc Linh lại, chính vào lúc này chuyện lạ xảy ra.
Mạnh Ly đẩy mạnh về phía trước từ đằng sau Trương Nguyệt Hi.
“Nguyệt Hi!” Thu Phương lớn tiếng hét.
“Bốp!”
Một cú tát thật mạnh đánh lên vai của Trương Nguyệt Hi, chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc”, xương cốt của Trương Nguyệt Hi như thể nứt ra.
“A!”
Trương Nguyệt Hi không kiềm chế được phát ra tiếng kêu đau đớn.
Nghe thấy tiếng hét này, sắc mặt cũng những cô gái đều trắng bệch, liều mạng lùi về sau mà trốn.
Trước đây bọn họ thường xuyên nghe về Nhậm Gia Hưng - ông trùm xã hội đen phía Đông Nam tàn nhẫn đến mức nào, bây giờ xem như đã gặp được rồi.
Tất cả những cô gái nơm nớp lo sợ, biết là chuyện này không thể giải quyết trong êm đẹp được rồi.
“Mạnh Ly, cô làm gì?” Ngọc Linh và Thu Phương tức giận trừng mắt với Mạnh Ly, thực sự khó mà tưởng tượng được, ở trong giây khắc này, Mạnh Ly lại có thể làm ra loại chuyện như thế này.
Mạnh Ly cười lạnh, nhìn ba cô gái, cưỡng chế sự tức giận trong lòng, ngữ khí không chút khách sáo nói: “Làm cái gì? Là các người gây ra mầm tai họa, dựa vào đâu mà bọn tôi phải chịu đựng cùng các người?”
Nói rồi, cô ta tức giận trừng mắt với Trương Nguyệt Hi: “Cô không phái người của nhà họ Trương sao? Tại sao không nói ra? Làm không dám nói, hay là không thể nói? Hay là cô vốn không phải là người nhà họ Trương đây?”
Đã gọi được cuộc gọi kia, Mạnh Ly đã chắc chắn, nhà họ Trương không hề thừa nhận địa vị của Trương Nguyệt Hi, nếu đã như vậy thì tại sao cô ta còn phải nể mặt mũi của cô?
Nghe thấy lời của Mạnh Ly nói, những bạn học nữ còn lại cũng ghi hận trừng mắt với ba cô gái kia, nhìn chiếc điện thoại trong tay của Nhậm Gia Hưng, suy nghĩ ngu ngốc.
Người họ Nhậm hưng phấn nhìn những cô gái đang run lẩy bẩy trước mắt, trong lòng anh ta xuất hiện một loại khoái cảm biến thái.
Nhất là nhìn thấy những cô gái tranh chấp nội bộ, càng phát cuồng một cách hưng phấn.
“Mấy người chỉ còn mười giây để suy nghĩ, sau mười giây, mấy người còn không ra tay, vậy thì tự tay tôi sẽ làm đấy nhé!”
Nghe thấy câu nói này của Nhậm Gia Hưng, những bạn học nữ đó nhìn về phía ba cô gái, rõ ràng là rất nhiều người bắt đầu động lòng rồi.
Nhậm Gia Hưng lạnh lùng nhìn, nét mặt như con mèo đang xem kịch hay.
Chính vào lúc này.
“Pằng!”
Cánh cửa lớn trong phòng bị bay qua, đụng bay mấy người đang chắn ở trước cửa.
“Ai?”
Nhậm Gia Hưng tức giận, hét lớn.
“Anh?”
Nhìn thấy người vừa đến, Trương Nguyệt Hi ngớ ra, còn tưởng rằng là mình kinh sợ quá mức nên xuất hiện ảo giác, thấp giọng nghi hoặc nói.
“Nguyệt Hi!” Trương Vĩnh Hiên một nháy đã nhìn thấy em gái đang bị thương.
Giây khắc sau, tất cả mọi người đều ngây ra.
Một khí thế làm cho người ta nghẹt thở đột nhiên xuất hiện, tràn ngập khắp cả căn phòng.
Mọi người cảm nhận được một luồng sát khí đáng sợ từ trên người Trương Vĩnh Hiên.
Trương Vĩnh Hiên từng bước đến bên cạnh em gái, giống như là một cái bóng vụt qua ngay trước mắt.
Với cảnh giới của anh, phút chốc đã nhìn ra xương cánh tay của em gái bị vỡ vụn.
Sự tức giận ngay lập tức toát ra, tất cả mọi người trong căn phòng giống như rơi vào chín tầng địa ngục, ở trước mắt bọn họ, từng vong linh u uất đang trôi lững lờ.
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, hai mắt tròn xoe, dường như đã quên mất nguy hiểm trước mắt.
“Là ai làm vậy?” Trương Vĩnh Hiên tức giận hét lớn, tức giận quay đầu nhìn về phía Nhậm Gia Hưng: “Là mày làm đúng không?”
Sát khí đáng sợ đó, cũng làm cho trùm xã hội đen phía Đông Nam bất giác không rét mà run.
Ở giây khắc này, trực giác trong đáy lòng của Nhậm Gia Hưng đột nhiên mách bảo, anh ta không chọc được người ở trước mắt này đâu.
Tuy là rất muốn cười, không có chuyện gì mà anh ta không xử lí ổn thỏa được ở tỉnh Lâm Bắc, nhưng vừa nhìn thấy Trương Vĩnh Hiên, trực giác của anh ta ngay lập tức mách bảo, Nhậm Gia Hưng không thể chọc được người này.
Đã bao nhiêu năm rồi anh ta chưa trải qua loại cảm giác này?
Chính vào lúc này, tay chạm phải một thứ gì đó cứng cứng ở vùng eo, trong lòng của Nhậm Gia Hưng phút chốc thở phào nhẹ nhỏm, lúc mà đối mặt với Trương Vĩnh Hiên một lần nữa, đã có được sức mạnh.
“Nhóc con, mày là gì của con nhỏ đó?”
Nhậm Gia Hưng châm chọc nói, nhìn ánh mắt có chút trào phúng của Trương Vĩnh Hiên.
Trương Vĩnh Hiên nhìn Nhậm Gia Hưng một cái, lạnh lùng nói: “Tao là người gì của em ấy, không quan trọng, quan trọng là từ giây khắc mày ra tay với Nguyệt Hi, mày đã là một người chết rồi.”
“Khi nào chết, tao nói là được!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đó đều ngây ra!
Bây giờ chính là xã hội của pháp luật, mà đối mặt với người đang đứng đó là trùm xã hội đen của thành phố Đông Nam.
Nếu lời này là do Nhậm Gia Hưng ở phía đội diện nói, có lẽ còn có chút trọng lượng.