• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Linh nghe thấy vậy thì làm mặt quỷ với Trương Nguyệt Hi.


Người chưởng quản nhà họ Tống nhìn thấy con gái của mình có mối quan hệ rất tốt với Trương Nguyệt Hi, trong lòng cảm thấy hưng phấn.


Ông ta mỉm cười với những người xung quanh, vừa cười vừa nói: “Nếu mọi người đều là bạn học của Ngọc Linh, vậy bữa cơm ngày hôm nay này cứ để họ Tống tôi đây đãi mọi người!”


Các bạn học đều biết đây chính là người chưởng quản nhà họ Tống, cũng vì nể mặt Trương Nguyệt Hi nên mới làm như vậy.


Nhưng mà, nhà họ Tống là thứ mà bọn họ không với tới được, nếu người chưởng quản nhà họ Tống đã chịu cho bọn họ thể diện như vậy, bọn họ đương nhiên cam tâm tình nguyện, nhao nhao mở miệng cảm ơn.


“Nguyệt Hi, anh cả không tới cùng với em sao?” Quách Ngọc Tiến nói, gương mặt đầy vẻ chờ mong.


Trương Vĩnh Hiên muốn một cuộc sống yên tĩnh, không muốn bị người khác quấy rầy, nếu không có điện thoại của Trương Vĩnh Hiên, Quách Ngọc Tiến cũng không dám tới thăm anh.





Người chưởng quản nhà họ Tống còn chưa rời đi, khi nghe vậy, trong mắt lóe lên tia sáng.


Vị nhân vật lớn đó chính là anh cả mà thầy Quách vừa nói tới sao?


Trương Nguyệt Hi lắc lắc cái đầu, môi khẽ mở nói: “Không ạ, anh cả không tới.”


Quách Ngọc Tiến thở dài trong lòng, hướng về phía Trương Nguyệt Hi vừa cười vừa nói: “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, anh ở ngay bên cạnh đây.” Nói xong, anh ta cũng rời đi ngay lập tức.


Về phần An Diệp Cảnh “mời người tới”, dường như những người khác đã quên mất anh ta luôn rồi.


An Diệp Cảnh xấu hổ, cái phòng bao này là do chính anh ta thuê, chẳng qua là để lên kế hoạch cho tương lai mà thoi.


Nhưng những người chưởng quản kia làm như vậy, đều đã phá huỷ hết những thứ anh ta làm rồi.


Điều khiến anh ta khó tin hơn nữa là thái độ của thầy Quách và những người chưởng quản khác đối với Trương Nguyệt H.


Lẽ nào nhà họ Trương đã thừa nhận thân phận cô chủ lớn của Trương Nguyệt Hi sao?


Nếu không, tất cả những điều này phải giải thích thế nào đây?


Nghĩ tới đây, An Diệp Cảnh hối hận tím cả người, sớm biết như vậy, ngày trước anh ta nên lấy hết can đảm rồi.



VietWriter



Nói như vậy, có thể anh ta có thể giành được hảo cảm của Trương Nguyệt Hi, bám vào mối quan hệ với nhà họ Trương, bọn họ có thể sẽ ổn định, chí ít cũng có thể bớt phấn đấu một trăm năm!


May mắn thay, anh ta vẫn còn cơ hội, Trương Nguyệt Hi bằng lòng đến đây, anh ta thấy nếu như vậy thì chứng tỏ Trương Nguyệt Hi không ghét anh ta đến vậy.


Chỉ cần anh ta hết lòng nỗ lực, Trương Nguyệt Hi, anh ta nhất định có thể đem tới tay!


“Ngọc Linh, hóa ra cậu lại là cô chủ của nhà họ Tống, quá đáng ghét, rõ ràng cậu có nhiều tiền như vậy mà còn cướp tiền mà mình khổ sở đi làm mới có được.”


Nói rồi, Trương Nguyệt Hi nhìn về phía Thu Phương, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ đe dọa, cô ấy nói: “Cậu lại là minh châu của nhà nào đây hả?”


Thu Phương mỉm cười: “Mình là bạn của cậu đây!”


Ba người con gái đang vui đùa, ánh mắt của những người xung quanh nhìn vào ba người họ đã thay đổi, đặc biệt là đối với Trương Nguyệt Hi.


Không ai ngờ được rằng, con quỷ nghèo khổ trong mắt mọi người lại có thân phận lớn như vậy!


Mạnh Ly lập tức sợ tới mức choáng váng!


Chuyện này, làm sao có thể?


Trương Nguyệt Hi được nhà họ Trương thừa nhận?


Cô ấy bị người khác ức hiếp như thế, tại sao không phản kháng cơ chứ?


Chỉ cần cô ấy nói ra thân phận của mình, trong cả trường học này có ai dám trêu chọc chứ?


“Đứa con gái hạ tiện này, cô ta nhất định là cố ý!” Mạnh Ly nội tâm rít gào, đã bị đố kị bao phủ lấy.


“Bình thường cô ta chưa bao giờ tham gia những buổi tiệc đông người, ngày hôm nay lại đến đây, nhất định là cô ta cố ý tới khoe khoang!”


Mạnh Ly càng nghĩ trong lòng càng bực bội.


Nhưng vào lúc này, cô ta nghĩ tới điều gì đó, thừa dịp sự chú ý của mọi người đều ở trên người Trương Nguyệt Hi, cô lặng lẽ chạy đi ra ngoài.


Đến lúc cô ta quay trở lại cũng đã không thấy bóng dáng của ba người Trương Nguyệt Hi đâu nữa rồi.


Mạnh Ly biến sắc, lo lắng hỏi: “Trương Nguyệt Hi đâu?”


Bạn học cùng lớp nghi hoặc, Mạnh Ly làm sao lại lo lắng cho Trương Nguyệt Hi như vậy?


Không phải là bọn họ không hợp nhau sao?


Thế nhưng vừa nghĩ tới địa vị của Trương Nguyệt Hi ngày hôm nay, trong lòng bọn họ hiểu rõ, nhất định là Mạnh Ly muốn tìm một cơ hội làm hoà hoãn mối quan hệ giữa hai người!


“Bọn họ đi vệ sinh rồi!” Có người trả lời.


Mạnh Ly vừa nghe vậy thì thoải mái hơn.


“Đứa con gái hạ tiện, đến khi cậu chủ Lâm tới, tôi xem cô còn có thể đắc ý như thế nào!”


...


Mặt khác, đám người mà Trương Nguyệt Hi gặp ở ngoài cửa nhà hàng cũng đã vào phòng riêng.


Một lúc sau, người dò hỏi tin tức bước đến bên tai nói nhỏ: “Ông chủ, tôi đã tìm hiểu rõ ràng, chính là con trai của “Cá chạch” An Văn Sơn, đều là con nhà giàu cả.”


Người nọ nghe vậy, nhàn nhạt cười.


Con em nhà giàu sao?


Thứ mà Nhậm Gia Hưng không sợ nhất chính là con nhà giàu!


Đối diện với người này là một người đàn ông mặc vest đen đang ngồi.


Sau lưng của anh ta, một hàng người đàn ông to lớn đang đứng, nhìn sự phô trương của những người này, vừa nhìn cũng có thể nhận ra đây đều là những ông chủ lớn.


Phương Mạnh Minh nhìn thấy nụ cười của Nhậm Gia Hưng, không khỏi cười nói: “Làm sao vậy em trai? Có chuyện gì khiến cho cậu cao hứng như vậy?”


“Không có gì, làm cho anh Mạnh Minh chê cười rồi, không dám lừa dối anh, mùa xuân của em tới rồi.” Nhậm Gia Hưng nói xong, hung hăng uống một chén rượu.


“Hả?” Phương Mạnh Minh nghe vậy không khỏi cười nói: “Cũng là may mắn của cô bé kia khi được cậu nhìn trúng! Có muốn anh giúp hỗ trợ thuyết phục không?”


Nhậm Gia Hưng lắc đầu: “Chút chuyện nhỏ này mà còn muốn quấy rầy anh, em đây sao còn có thể vùng vẫy ở khu Đông Nam này nữa đây.”


Hai người uống một hồi, Nhậm Gia Hưng đứng lên: “Anh trai, em đi toilet một chút.”


Phương Mạnh Minh khoát tay áo, ý bảo Nhậm Gia Hưng tùy ý, sau đó không quan tâm nữa.


Nhậm Gia Hưng đi toilet xong đi ra, đột nhiên, ba người đẹp kia cũng vừa bước ra từ phía đối diện.


Trong lòng rung động, Nhậm Gia Hưng trong lòng hét lên: “Mẹ nó, đây tuyệt đối là trời cao an bài!”


Trong lòng đang suy nghĩ, Nhậm Gia Hưng ngăn ba người Trương Nguyệt Hi đang muốn trở về phòng riêng, trêu chọc: “Ba người em gái, tiếp anh uống một chén rượu thì thế nào?”


Ngọc Linh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ phía bên kia, trên gương mặt tươi cười không khỏi lộ vẻ chán ghét, cô ấy mắng: “Cút ngay!”


“Bốp!”


Không nghĩ tới, vào lúc này, Nhậm Gia Hưng đang đứng đối diện đột nhiên tát vào mặt của Ngọc Linh.


“Đứa con gái chết tiệt, ông đây để cho cô tiếp hai ly là đã để mắt các cô lắm rồi, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, người con gái mà ông đây nhìn trúng thì chắc chắn phải có được.”


Trương Nguyệt Hi cùng Thu Phương chứng kiến bạn mình bị ăn hiếp, lập tức ngăn cản Nhậm Gia Hưng, người còn muốn tiếp tục đánh.


Ngọc Nhi vốn là cô chủ của nhà họ Tống, chưa bao giờ chịu sỉ nhục đến như vậy, tình cờ nhìn thấy bình giữ nhiệt mà nhân viên phục vụ nhà hàng để ở đây, dùng hai tay nhặt lên, hất vào đầu Nhậm Gia Hưng.


Bây giờ, địa vị của ba người đã không giống ngày xưa nữa rồi, mới vừa trở lại phòng riêng đã có người nhanh mắt thấy được trên mặt Ngọc Linh có dấu bàn tay, lập tức có người lòng đầy căm phẫn hỏi làm sao vậy.


Ngọc Linh kể câu chuyện vừa rồi, những người đó vừa nghe, đôi mắt của họ đều sáng lên.


“Đồ khốn kiếp, dám ức hiếp nữ sinh lớp chúng tôi, cái này là không muốn sống nữa rồi, Ngọc Linh, đưa chúng tôi đi tìm anh ta, nếu không đuổi anh ta ra khỏi chỗ này, cục tức này chúng tôi làm sao nuốt trôi!”


“Đúng vậy, đây chính là địa bàn của chúng ta, ở trên địa bàn của chúng ta, trêu chọc chúng ta, đây không phải là muốn chết thì là cái gì?”


An Diệp Cảnh vừa nhìn đã thấy cơ hội tới.


Mặc dù anh ta không muốn gây rắc rối, nhưng nếu đã biết thân phận của Ngọc Linh cùng Trương Nguyệt Hi, bọn họ còn cần phải sợ người nào sao?


Đột nhiên anh ta đập bàn và hét lên: “Đi, đi tìm đến tên háo sắc đó.”


Đúng lúc này, cửa phòng riêng bị một tiếng “sầm” từ bên ngoài đạp vào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK