• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Ngọc Châu gọi điện cho cô ta, muốn nhờ cô ta ra tay giúp đỡ, nhưng… tại sao cô ta phải giúp chứ?


Bởi vì chút tình chị em nực cười đó thôi sao?


“Ầy. mọi người đều là bạn học cả, có thể giúp được, thì tốt nhất vẫn nên giúp đỡ!” An Diệp Cảnh cười nói, lúc này, khuôn mặt anh ta như tràn đầy ánh nắng mặt trời.


Mạnh Ly thấy cảnh tượng này, ánh mắt trở nên ngây dại.


Mấy người bước vào phòng bao, các bạn học ở bên trong cũng đang bàn tán về chuyện của Hoắc Ngọc Châu.


Trương Nguyệt Hi nghe thấy bọn họ bàn tán, cũng cảm thấy có chút chột dạ, dù sao thì nhà họ Hoắc xảy ra chuyện, hoàn toàn có thể nói là do cô ấy.


“Ầy, cũng không biết người có quyền có thế đó là ai? Nếu như chúng ta có thể biết thì tốt rồi!”





“Cậu cứ mơ giữa ban ngày đi, có thể khiến cho nhà họ Hoắc sụp đổ, nhà họ Trương trở về trong thất bại, người quyền cao chức trọng như vậy, sẽ nhìn đến cậu sao?”


“Làm sao? Cậu xem thường người khác à? Nhà ông đây có ít nhất mười hai tỷ gia sản đấy, cậu thì sao?”


“Mười hai tỷ thì khá lắm sao? Bố của ông đây là giám đốc của doanh nghiệp đa quốc gia đấy, nhà cũng phải mua năm căn.”


“Ha ha, nhà ông đây thì không có nhiều như vậy, 4 căn biệt thự thôi mà!”


Trong một lúc, tất cả các bạn học trong lớp đều đang nói về gia đình của bản thân có bao nhiêu tiền.


“Ầy? Hoa khôi Trương, không phải nghe nói cậu là người của nhà họ Trương sao? Cậu là người giàu nhất trong lớp chúng ta, không biết cậu có thể tiết lộ một chút, nhà của cậu có bao nhiêu tiền không? Để cho bọn tôi mở mang tầm mắt chút xem sao!”


Lúc này, một giọng nói sắc bén trấn áp mọi người.


Trong nháy mắt, tầm mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Trương Nguyệt Hi đang ngồi trong góc.


Trêu đùa! Chế nhạo! Châm chọc!


Đủ loại ánh mắt, giống như một cây kim, đâm lên người Trương Nguyệt Hi.


“Mạnh Ly, cậu đủ rồi đấy!” Ngọc Linh đứng dậy gào lên.


“Cậu thực sự cho rằng mình có chút tiền bẩn ấy là có thể không coi ai ra gì sao?” Thu Phương cũng lạnh lùng nói.



VietWriter



“Có chút tiền bẩn? Vậy thì nhà tôi cũng có chút tiền mà, còn nhà cậu thì sao? Thật không biết nhà cậu có bao nhiêu tiền nữa!” Mạnh Ly nhìn ba cô gái Trương Nguyệt Hi bằng vẻ chế giễu.


Nghe Mạnh Ly nói vậy, ánh mắt của những người xung quanh càng trở nên giễu cợt hơn.


An Diệp Cảnh đứng lên, giảng hoà: “Mọi người đều là bạn cùng lớp, chúng ta đừng nên cãi nhau vì một chút chuyện nhỏ nhặt này.”


“Mọi người cho tôi chút thể diện này, An Diệp Cảnh tôi cảm ơn mọi người trước.”


An Diệp Cảnh nói xong liền bưng ly rượu vang lên, uống một ngụm.


Nhà họ An khá có vị trí ở thành phố Đông Hoàng, bằng không, cũng không thể đặt được phòng bao ở một nơi như thế này.


Nghe anh ta nói vậy, các bạn học khác trong lớp cũng không dám không cho thể diện.


Mà những người có gia cảnh như nhà họ An cũng không nhiều, nên cũng không cần phải chọc đến nhà họ An vì chút chuyện nhỏ như vậy.


“Ai da, cậu ấy, thật bất cẩn, đây là bộ quần áo mà thầy Quách may cho cậu đúng chứ, cậu xem, đều bị dính rượu vang rồi.”


Mạnh Ly vừa nói, vừa đi đến trước mặt An Diệp Cảnh với vẻ mặt đau lòng, cô ta lấy khăn giấy, cẩn thận lau giúp anh ta.


Thấy một màn này, những người xung quanh bỗng ồ lên, khiến Mạnh Ly không khỏi thẹn thùng.


Vốn dĩ An Diệp Cảnh muốn đẩy Mạnh Ly ra, nhưng khi nghe cô ta nhắc đến quần áo của mình thì lại không nhẫn tâm đẩy ra, lời nói của Mạnh Ly chạm đến đáy lòng anh ta, đây là chuyện mà anh ta đắc ý nhất.


“Lớp trưởng, bộ này… là mới đó! Cậu lại làm bẩn rồi!”


Có người ánh mắt sắc bén nhìn ra được quần áo của An Diệp Cảnh không phải là đồ lúc đi học, trong lòng không khỏi kinh hô ngưỡng mộ.


An Diệp Cảnh càng đắc ý hơn, không uổng công vừa rồi anh ta cố ý vung tay áo.


Trên đó có thêu một chữ “Quách” rất nhỏ, rất không dễ nhìn thấy, nhưng đây là ký hiệu độc nhất vô nhị của thầy Quách, người khắc vốn không thể thêu được, máy móc càng không thể làm ra được.


“Những sản phẩm do thầy Quách làm ra, phần khuy áo đều được đính kim cương, mỗi khuy một carat, chất liệu vải cũng là chất liệu tốt nhất của nước H, nghe nói, thầy Quách kiểm tra kỹ càng từng tấc vải một đấy.”


“Ầy, nếu như có thể có một bộ quần áo của thầy Quách làm ra thì tốt rồi.”


“Cậu thì thôi đi, cậu ư? Nghe nói tháng trước, một bộ quần áo do thầy Quách may, được bán đấu giá ở chợ đen với giá lên đến ba tỷ đấy! Với chút tiền của nhà cậu, ông cụ có thể cho cậu lấy đi mua quần áo sao?”


Mọi người nghe thấy vậy đều hít phải một ngụm khí lạnh.


Cả người Trương Nguyệt Hi cũng run lên, đắt như vậy sao?


Anh Quách một lúc may cho cô mười bộ đấy, vậy không phải là…


Trương Nguyệt Hi lắc đầu nguầy nguậy, không thể nghĩ đến, thậm chí, cô ấy còn cảm nhận được bộ quần áo mà cô ấy đang mặc trên người có chút nóng bỏng.


Đây, chắc là ba tỷ đó!


“Nguyệt Hi, cậu sao vậy?”


Ngọc Linh nhìn Nguyệt Hi bằng ánh mắt kỳ quái.


“Không có gì!”


Trương Nguyệt Hi sợ Ngọc Linh nhìn ra được sự bất thường nên liền che chữ “Quách” trên cổ tay áo đi.


Cô gái nhỏ bắt đầu trách móc anh trai ở trong lòng, quần áo đắt như vậy mà lại để cho cô mặc ra ngoài như thế này, lỡ bị cướp thì sao đây?


Tuy nhiên, không ngờ rằng, động tác của cô đã bị Mạnh Ly vẫn luôn chăm chú nhìn cô nhìn thấy được, cô ta bước đến, nhân lúc người khác chưa kịp phản ứng, giơ cổ tay áo của Trương Nguyệt Hi lên.


“Ha ha ha, Quách cơ đấy!”


Mạnh Ly giống như nhìn thấy trò đùa của thế kỷ, bật cười một cách khoa trương.


“Không ngờ rằng, quần áo của hoa khôi chúng ta mặc cũng là quần áo của thầy Quách làm!”


Yên lặng!


Tất cả đều im lặng!


Mọi người nhìn chằm chằm vào chữ “Quách” trên cổ tay áo của Trương Nguyệt Hi.


“Ha ha ha!”


Một lúc lâu sau, mọi người đều bật cười.


Hoàn cảnh của Trương Nguyệt Hi, mọi người đều biết.


Trương Nguyệt Hi được nhận nuôi từ viện mồ côi, tiền đi học đều do bản thân kiếm được từ những công việc lặt vặt.


Quần áo ngày thường mặc, cả người cộng lại còn chưa đến ba trăm nghìn, bộ quần áo có giá trị duy nhất chính là quà sinh nhật do Ngọc Linh và Thu Phương mua tặng cho cô.


Trương Nguyệt Hi không thể mua được quần áo do đích thân thầy Quách may được.


Lúc này, mọi người đều có chung nhận thức.


Ngọc Linh và Thu Phương không khỏi buồn bực, họ đến muộn một bước, nếu không, bọn họ đã giúp Nguyệt Hi thay quần áo rồi.


“Hoa khôi Trương, bộ quần áo trên người cậu, cậu kiếm được ở đâu vậy?”


Còn chưa nói mua gì, mọi người xung quanh đã nghe được ý trong lời nói của Mạnh Ly, khoé miệng bọn họ khẽ giương lên, cố gắng nhịn ý cười.


“Nguyệt Hi nhà bọn tôi mặc cái gì, cần cậu quan tâm sao?”


Ngọc Linh đứng lên, nhìn chằm chằm Mạnh Ly bằng ánh mắt hung dữ.


“Chỉ là quần áo thôi mà, thật cũng được, giả cũng được, chủ đề hôm nay của chúng là buổi họp mặt tốt nghiệp, một lát nữa, thầy cô của chúng ta cũng sẽ đến, mọi người đừng cãi nhau đến mức không vui vẻ nữa!” An Diệp Cảnh cười nói.


“Không thể nói như vậy được, ở đây là khách sạn Bông Sen Xanh đấy, mặc quần áo quá tồi tàn như vậy, chính là làm mất mặt lớp chúng ta rồi.”


Mạnh Ly nhếch môi nói.


“Đúng vậy, đúng vậy!”


Mọi người xung quanh đều ồn ào hùa theo.


Trương Nguyệt Hi vừa lúng túng vừa tức giận, Ngọc Linh đập bàn đứng lên: “Các cậu làm gì vậy? Mất mặt? Nguyệt Hi thi đại học đứng đầu cả tỉnh, còn các cậu thì sao?”


“Đều là cùng một lớp, nhưng các cậu thi đại học, điểm cao nhất cũng chỉ có 300 điểm, các cậu còn không biết xấu hổ mà nói mất mặt à!”


Nghe Ngọc Linh nói vậy, những người kia đều không vui, bắt đầu nhao nhao chỉ trích.





1636025127259.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK