Quá đẹp trai!
Trương Vĩnh Hiên lúc này giống như đại tướng quân thời cổ đại, cười cười nói nói nhưng lại làm cho kẻ địch hồn phi phách tán.
Một kẻ lợi hại như Nhậm Gia Hưng, người ta chỉ vừa tới, Nhậm Gia Hưng lập tức đã tử trận.
Đây là gì?
Đây là phong cách!
Lúc này, một nhóm các cô gái vừa bước vào độ tuổi thanh xuân, nhìn thấy một anh trai phong thái bất phàm như vậy, làm sao nhịn nổi được cơ chứ?
“Nguyệt Hi, anh cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Anh cậu đã có bạn gái chưa?”
Ngọc Linh chọc vào cánh tay Trương Nguyệt Hi, khuôn mặt ửng đỏ, hỏi.
Ngay cả Thu Phương luôn luôn bình tĩnh cũng dựng thẳng lỗ tai, yên lặng chờ đợi câu trả lời của Trương Nguyệt Hi.
“Cậu hỏi cái này làm gì?” Vẻ mặt Trương Nguyệt Hi vô cùng bất lực.
Không biết vì sao, khi cô gái khác hỏi chuyện của anh cô, trong lòng cô luôn có cảm giác một món đồ của mình sắp bị người khác cướp đi.
“Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, cậu xem mình làm chị dâu cậu thì thế nào? Hai chúng ta là chị em tốt, sau này mình và anh cậu kết hôn, tình cảm giữa em chồng chị dâu nhất định sẽ rất tốt đấy!”
Ngọc Linh nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Mấy cô gái cho rằng mình nói chuyện rất nhỏ tiếng, nhưng Trương Vĩnh Hiên là ai? Sao anh lại có thể không nghe thấy được?
Trương Vĩnh Hiên nhìn bả vai to rộng của Bình Hải đang run lên, Trấn Thiên Vương của bọn họ luôn rất nghiêm túc, dù là gặp nhân vật lớn ở trung ương kia cũng là dùng thân phận bạn bè để giao lưu, không ngờ cũng có lúc bị người ta lấy ra để đùa giỡn như vậy.
Trương Vĩnh Hiên cau mày nhìn Bình Hải, làm anh ta sợ tới mức đứng thẳng tắp như hồi ở biên cương.
“Nguyệt Hi, con ả đê tiện Mạnh Ly bảo anh cậu từng giết người, sao lại như vậy? Nhỡ có người có thẩm quyền tới bắt anh cậu đi thì sao?”
Ánh mắt Ngọc Linh nhìn về phía Trương Vĩnh Hiên càng nóng bỏng hơn, làm cho Trương Nguyệt Hi có chút căng thẳng.
Anh cô vừa về, cô còn chưa hưởng thụ đủ đâu, sao có thể để người phụ nữ khác cướp đi được, cho dù người đó là bạn thân cô cũng không được!
Lúc này, một tiếng ồn ào vang lên, có mấy người mặc cảnh phục đang đi tới.
“Là ai đã báo cảnh sát?”
VietWriter
Cách rất xa đã nghe thấy có người hỏi.
“Tôi, là tôi, cảnh sát, là tôi!”
Ở phía sau mọi người, có người hô lên một cách hưng phấn.
Chính là Mạnh Ly.
Mạnh Ly nhìn thấy người có thẩm quyền tới, nhìn về phía Trương Vĩnh Hiên và Trương Nguyệt Hi bằng ánh mắt đắc ý.
Trương Vĩnh Hiên thấy thế, cau mày, sau đó cười nhẹ một tiếng.
“Ồ, là cô ta báo cảnh sát sao?”
Ngọc Linh bĩu môi, từ lúc nào Mạnh Ly lại có lòng tốt như vậy?
Những người bên công a kia vốn chỉ muốn hỏi thăm tình huống một chút, liếc mắt một cái liền nhìn thấy có mười mấy người ở trong phòng, còn có một người đang quỳ gối ở đó.
Thấy cảnh tượng như vậy, Mấy người này lập tức cau mày, hình như đây không còn là việc nhỏ nữa rồi.
Ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Trương Vĩnh Hiên và Bình Hải đang đứng ở giữa phòng.
Bởi vì hai người này thật sự quá bình tĩnh.
Cũng vào lúc này, bọn họ cũng nhận ra ai đang quỳ ở giữa phòng.
Ông trùm Hải Nam, Nhậm Gia Hưng.
Đôi mắt bọn họ lập tức co rụt lại.
Họ càng cảm thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trương Vĩnh Hiên và Bình Hải không bình thường.
“Cảnh sát, cuối cùng các người cũng đến rồi! Mấy người đến muộn chút nữa, chắc tôi phải chết ở đây rồi!”
Thấy những người ở bên Công an tới rồi, Nhậm Gia Hưng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Làm sao vậy?”
Những người bên Công an này tuy mồm thì đang hỏi, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Trương Vĩnh Hiên và Bình Hải.
“Cảnh sát, mau bắt anh ta lại, anh ta là một tội phạm giết người, nhất định là anh ta vượt ngục chạy ra đây!” Mạnh Ly chạy ra, chỉ thẳng vào Trương Vĩnh Hiên, nói một cách trào phúng.
“Vô sỉ!”
“Vong ân phụ nghĩa!”
Các cô gái vốn cho rằng Mạnh Ly báo cảnh sát là để cứu bọn họ, ai ngờ lại là để tố cáo Trương Vĩnh Hiên.
Phải biết rằng Trương Vĩnh Hiên là ân nhân cứu mạng của các cô đấy!
“Nói rõ ràng!”
Tội phạm giết người!
Những người có thẩm quyền đều đã rút súng ra, họng súng đen ngòm chĩa về phía Trương Vĩnh Hiên và Bình Hải.
Thấy họng súng đang chĩa về phía mình, Trương Vĩnh Hiên cau mày,
“Tôi không thích ai cầm súng chỉ vào người tôi.”
Giọng nói bình tĩnh nhưng lại làm cho người khác cảm thấy không thể đối nghịch được.
“Cất súng đi!” Bình Hải nhìn thấy Trương Vĩnh Hiên cau mày, nhanh chóng tiến lên, đưa giấy chứng nhận cho bọn họ.
Người đứng đầu nhìn thoáng qua giấy chứng nhận, ánh mắt lập tức dừng lại, sự kiêu ngạo lúc trước đã biến mất.
Biểu cảm bọn họ trở thành ngây ra trong nháy mắt!
“Ực!”
Anh ta không kìm được nuốt một ngụm nước bọt.
Hỏng rồi, không lẽ đây là người mà Cục trưởng Chử gặp mấy ngày trước sao?
Rốt cuộc ngọn gió nào của thành phố Đông Hoàng đã thổi nhân vật lớn này tới đây vậy?
Quả nhiên giống như những gì Cục trưởng Chử nói.
Dấu chạm nổi này thật sự vô cùng bắt mắt.
Chỉ trong chốc lát, đầu của mấy người Công an này túa ra một tầng mồ hôi lạnh.
“Kính chào quan lớn!”
Những người đó vô cùng kích động thi hành quân lễ.
“Cái gì? Đây…”
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người bên ngoài đều ngây ra, khó trách hai người kia bình tĩnh tới vậy, thì ra là người trong bộ đội.
Nhậm Gia Hưng ngẩn người!
Anh ta vô cùng sợ hãi, anh ta hiểu biết hơn người bình thường rất nhiều.
Bộ đội và bên Công an là hai hệ thống không liên quan gì đến nhau, người của bộ đội không quản được người bên Công an.
Mà sau khi mấy người Công an nhìn thấy giấy xác nhận của Bình Hải, thái độ trở nên vô cùng cung kính, thậm chí có thể nói là sợ hãi, đây… đủ để nói rằng lai lịch của hai người này không hề đơn giản.
Anh ta quả thật đã chọc vào người có thân phận rất lớn rồi.
Mẹ nó chứ, thật sự là anh ta xui xẻo vậy sao?
Chẳng lẽ phải vào ngồi tù?
Có nhân vật như vậy chú ý tới, còn có ai dám nhúng tay vào chuyện này nữa đây?
Mà từ lúc những người có thẩm quyền tới, Trương Nguyệt Hi luôn rất lo sợ.
Lúc này cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó là niềm vui không gì sánh nổi.
Quả nhiên anh trai cô ấy không nói dối.
Anh là quân nhân, sau này có thể quang minh chính đại đi dưới ánh mặt trời.
Mạnh Ly ngây ra!
Chuyện này sao có thể?
Trương Vĩnh Hiên không phải là kẻ giết người ư? Sao có thể là người trong bộ đội?
Nhất định có hiểu lầm trong này!
“Cảnh sát, anh nhìn kỹ lại xem, đây là tội phạm giết người? Là tội phạm giết người vào 5 năm trước!” Vẻ mặt Mạnh Ly vô cùng khó tin.
Đây… chắc chắn không phải là thật!
“Cảnh sát, mọi người đã nhìn kĩ lại chưa, giấy xác nhận của họ rất có thể là giả đấy, anh gọi điện hỏi thử xem, nhất định là giả!”
Mạnh Ly có chút điên loạn, anh trai của Trương Nguyệt Hi sao có thể là bộ đội?
Những người bên Công an trả lại giấy xác nhận cho Bình Hải một cách cung kính, sau đó nhìn về phía Mạnh Ly một cách lạnh lùng.
“Tôi nhìn rất rõ ràng, cô có cần kiểm tra lại một lần không?”
Mạnh Ly nghe vậy, sắc mặt thay đổi, ánh mắt của các cô gái trong lớp nhìn về phía cô ta cũng thay đổi.
Ngọc Linh tới bên cạnh Trương Vĩnh Hiên, hai má hồng hồng, nói nhỏ: “Anh à, cô ta cũng có phần gây ra vết thương của Nguyệt Hi!”
Nghe xong câu này, cơ thể Mạnh Ly cứng lại, chỉ cảm thấy mình bị sát khí bao phủ.