Xuống núi cũng là hai giờ chiều Lạc Cẩn Du than đói cả dọc đường nhưng khi lên xe ôm lấy tiểu Đào ngủ gật trong lòng mình anh chỉ thở dài bảo tài xế lái về biệt thự của mình.
Xe ngừng, Lạc Cẩn Du nhẹ nhàng bế tiểu Đào đi vào nhà Lôi Kiệt sớm đã chờ ở đó thấy anh ôm theo cả người về nhà thì không khỏi kinh ngạc.
Lạc Cẩn Du trừng mắt doạ cho cái miệng đang há to sắp phát ra tiếng của Lôi Kiệt phải ngậm lại.
Đem tiểu Đào nhét vào trong chăn mềm anh cẩn thận vuốt ve gò má cô một lúc, cô đúng là cứng đầu mới khỏi bệnh đã đòi đi leo núi bây giờ chắc là mệt chết rồi đi!
Lạc Cẩn Du híp mắt ác ý chọc lên má cô hai cái, tiểu Đào chỉ hơi nhíu mi rồi rụt cổ vào chăn ngửi được mùi hương quen thuộc lại tiếp tục ngủ say.
Lạc Cẩn Du cười khẽ rồi nhẹ nhàng đi xuống tầng, Lôi Kiệt ôm lấy một sấp tài liệu chờ sẵn anh vừa ngồi xuống thì liền đưa qua.
Lạc Cẩn Du nhận lấy thuần thục lật ra xem xét sau đó hạ bút ký tên, anh thuận miệng hỏi:
"Thần Thần đâu?"
Con ngươi Lôi Kiệt đảo một vòng, đáp:
"Cậu chủ nhỏ đã rời đi rồi ạ."
Lạc Cẩn Du ký tên xoẹt xoẹt rồi gập mạnh tài liệu trong tay. Bốp một tiếng khiến cho Lôi Kiệt không khỏi nhảy dựng.
"Các người không trông chừng được một tên tàn như nó thì nói thẳng đi!"
Em trai anh anh biết, từ lúc nó trưởng thành thì đã không chịu ở cùng anh quá hai tháng, lần này anh đã cưỡng ép nó ở lại đây hơn một tháng rồi nó còn không trốn mới lạ.
Lôi Kiệt bị vạch trần có hơi xấu hổ mà cúi đầu.
"Là chúng tôi thất trách."
Lạc Cẩn Du cũng không muốn truy cứu chuyện cỏn con này, anh đưa tài liệu qua cho Lôi Kiệt.
"Vài ngày tới có lẽ tôi sẽ nghỉ ngơi, chuyện công ty và bên Triệu thị giao cho cậu có vấn đề gì thì gọi cho tôi ngay."
Lôi Kiệt nhận lấy tài liệu khó hiểu hỏi:
"Vậy mấy ngày tới ngài không ở nhà sao?"
Lạc Cẩn Du nhàn nhã tựa lưng ra ghế liếc nhìn Lôi Kiệt một cái.
"Thì tôi vẫn ở nhà mà."
Lôi Kiệt gãi gãi đầu.
"Tôi cũng ở đây mà, cần gì phải gọi cho ngài ạ?"
Lạc Cẩn Du hừ một tiếng đáp gọn lỏn:
"Nhà Đào Đào không phải nhà tôi à!"
Nói rồi anh còn rất vui vẻ cười một cái tươi như hoa, nhà của cô cũng là nhà của anh mà cô cũng là của anh nốt, Lôi Kiệt câm nín.
"Mà này, bây giờ gặp cô ấy biết gọi thế nào chưa?"
Lạc Cẩn Du vắt chéo chân còn nhịp nhịp theo tiết tấu hất cằm hỏi Lôi Kiệt, khoé môi Lôi Kiệt giật giật biết thời thế đáp:
"Dạ, là phu nhân ạ."
Lạc Cẩn Du đưa tay sờ sờ cằm suy tư, không hài lòng nói:
"Cô ấy nhút nhát lắm cậu gọi thế sẽ khiến cô ấy áp lực."
Thấy anh bắt đầu cau có Lôi Kiệt rối rắm gãi gãi đầu liếc mắt nhìn mấy thuộc hạ xung quanh muốn tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng rước lại chỉ toàn mấy cái bản mặt đơ như khúc gỗ của bọn họ.
Anh ta cắn răng nhìn về phía Lạc Cẩn Du, cái khó ló cái khôn anh ta cười cười mạo muội thăm dò ý kiến anh.
"Vậy theo ngài chúng tôi nên gọi cô Đào thế nào cho hợp tình hợp lý ạ?"
Lạc Cẩn Du vẫn nhíu chặt mày suy nghĩ một lúc lâu tặc lưỡi nói:
"Gọi là chị dâu đi, nghe thân thiết quá chừng."
Lôi Kiệt mím môi đè xuống kích động trong lòng, cả đám bọn họ lúc ở trong công việc luôn gọi ngài xưng tôi với Lạc Cẩn Du nhưng không mấy ai biết lúc lăn lộn bên ngoài bọn họ luôn gọi anh là lão đại xưng em.
Thế giới thượng lưu giả tạo, Lôi Kiệt vẫn luôn yêu thích cuộc sống tự tại hào phóng của dân đen như bọn họ hơn, giờ đây Lạc Cẩn Du muốn bọn họ gọi cô Đào là chị dâu cũng có nghĩa là anh xem bọn họ là anh em của mình.
Và hiển nhiên cô Đào này khả năng rất lớn sau này không chỉ là chị dâu của bọn họ mà còn là chủ mẫu Lạc gia.
Lôi Kiệt bỗng chốc bật cười vui vẻ không còn chú trọng lễ tiết, ăn to nói lớn hô hào với đám người xung quanh.
"Mấy tiểu tử kia nghe thấy lão đại dặn dò chưa hả?"
Mấy thuộc hạ xung quanh sắc mặt vẫn cứng ngắc như trước nhưng cũng chịu mở miệng giòn giã đáp:
"Rõ!"
Lạc Cẩn Du nhìn cả đám người như thế thì không khỏi cong cong khoé môi, anh cảm thấy ngày dài tháng rộng sau này chắc chắn sẽ luôn là ngày vui.
Thế là lúc tiểu Đào mơ màng thức giấc thấy bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ, cô chậm chạp ngồi dậy lần mò rời khỏi phòng ngủ đi ra ngoài.
Tìm được cầu thang thoát hiểm kế bên thang máy vì không rõ tình huống xung quanh tiểu Đào quyết định đi thang bộ xuống.
Đi qua ba tầng mới đi đến tầng trệt tiểu Đào lại tiếp tục lần mò đi tìm Lạc Cẩn Du, thật là không biết anh đi đâu cũng không đem túi xách của cô lên hại cô muốn gọi điện tìm anh cũng không được.
Đương lúc cô rầu rĩ vì căn nhà quá lớn thì cuối cùng cũng tìm được Lạc Cẩn Du đang ngồi ở sofa vây quanh anh là không ít vệ sĩ.
Tiểu Đào sớm đã nhìn thấy mấy người áo đen mặt mày lạnh tanh này ở cửa nhà mình, nhưng mà giờ gặp lại lần nữa vẫn cứ thấy áp lực như lần đầu.
"Em dậy rồi sao?"
Lạc Cẩn Du tinh mắt đã nhìn thấy cô, anh giơ tay ngoắc ngoắc cô lại gần. Tiểu Đào mím môi lót tót chạy băng qua các ánh mắt như đèn pha đang nhìn mình mà đi đến cạnh anh.
Nhưng cô còn chưa chạy tới chỗ Lạc Cẩn Du thì đã bị một tiếng hô đồng thanh khiến cho cả người lảo đảo ngã nhào.
"CHỊ DÂU!"
Lạc Cẩn Du nhanh tay đỡ lấy tiểu Đào ôm cô vào lòng, nhìn vẻ mặt thất kinh của cô anh không khỏi buồn cười, Lạc Cẩn Du hắng giọng hung dữ quát đám người kia.
"Khốn khiếp! La to như thế muốn doạ ai hả?"
Đám người hơi ngớ ra lại bị Lôi Kiệt ở một bên cổ vũ nhiệt tình, liền lập tức đồng thanh hô.
"Xin lỗi chị dâu."
Lạc Cẩn Du khá hài lòng cúi đầu nhìn cô gái đang ngây ra như phỗng trong tay mình, chờ cô vui vẻ đến nhảy cẩn lên.
Tiểu Đào nuốt khan một ngụm nước bọt khoé môi giật giật cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Các anh, tôi... Tôi nhỏ hơn các anh mà!"
Một câu nói khiến cả đám đều im bặt bởi vì sắc mặt Lạc Cẩn Du đã từ nắng ấm dịu dàng chuyển qua bão tố đầy trời.
Danh Sách Chương: