Trên chiếc giường không tính là quá rộng, hai thân thể không một mảnh vải quấn quýt lấy nhau.
"Ưm."
Tiểu Đào cả người lâng lâng ngâm khẽ một tiếng, cô thoáng cong người tay lại không tự chủ mà nắm chặt lấy tóc người đàn ông.
Lạc Cẩn Du ngẩng đầu lên khỏi giữa hai chân cô, anh hôn lên môi cô một cái thở hổn hển hỏi:
"Thích không?"
Trong ánh đèn mờ ảo tiểu Đào như đang lơ lửng trên mây, một cỗ trống rỗng cùng phấn khởi khiến cô rất khó chịu.
Theo bản năng cô đưa tay ôm chặt người trước mặt, môi đỏ tìm kiếm lung tung hôn lên cổ và mặt anh.
Lạc Cẩn Du cả người nhịn đến ướt đẫm mồ hôi thoáng bật cười thành tiếng nghiêng đầu cố tình tránh đi, tay anh đưa xuống dưới thâm nhập vào khu vườn bí ẩn chật hẹp kia.
"Gấp như vậy làm gì? Nếu không đủ ướt một lát em lại kêu đau cho xem."
Nỗi trống rỗng được lấp đầy đi phần nào khiến tiểu Đào thoải mái mà ưm một tiếng, môi đỏ lại không ngừng hôn loạn.
Lạc Cẩn Du trêu cô đủ rồi cũng luyến tiếc cánh môi kia, anh cúi đầu trằn trọc mà hôn xuống quấn quýt môi lưỡi cùng cô.
Động tác tay bên dưới ngày một nhanh hơn, khiến tiểu Đào không chịu đựng được thoáng co rút.
Theo đó là một dòng chảy nóng ấm tuôn ra, Lạc Cẩn Du hơi thở nặng nề rút tay ra. Để cô nằm xuống giường anh mới chậm chạp chen vào giữa hai chân cô từ từ tiến vào.
"Ân."
Lúc anh chạm tới bức màng mỏng manh kia, Lạc Cẩn Du hơi cúi người dịu dàng hôn lên cái trán ướt mồ hôi của tiểu Đào, sau đó không do dự đẩy hông trực tiếp đâm xuyên qua.
"Ư... đau..."
Tiểu Đào lập tức giẫy giụa nước mắt đã lăn dài trên má, bên dưới vì thế mà càng co chặt. Lạc Cẩn Du cắn chặt răng đè lại cô đang vùng vẫy.
"Ngoan nào, một lát sẽ không đau nữa."
Tiểu Đào vẫn khóc nức nở, vì đau mà thần trí có chút thanh tỉnh hơn. Cảm nhận được thân thể căng trướng vì bị lấp đầy bởi người đàn ông phía trên, cô mờ mịt cùng hốt hoảng muốn đẩy anh ra.
"Buông ra, buông ra."
Lạc Cẩn Du cũng nhận ra cô đã tỉnh táo, nhưng giờ mà kêu anh rút ra thì không bằng lấy mạng anh đi cho xong.
Khẽ nheo mắt đem hai tay cô chế trụ lên đỉnh đầu, bên dưới đã bắt đầu ra vào theo tiết tấu.
"Đào Đào, ngoan ngoãn cùng tôi làm nốt phần còn lại nào."
Giọng nói khá quen thuộc kia khiến tiểu Đào bớt hốt hoảng phần nào nhưng cơn đau bên dưới làm cô không tự chủ mà kháng cự.
"Không muốn, anh đi ra đau quá."
Lạc Cẩn Du giữ chặt cô động tác ra vào ngày càng nhanh hơn, anh cười cợt nói:
"Không chừng lát nữa em lại phải xin tôi nhanh một chút đấy."
Nói rồi anh cúi đầu chặn lại bờ môi cô, hai tay luồng xuống dưới tận lực vuốt ve cơ thể để giúp cô thả lỏng hơn.
Tiếng cơ thể va chạm cùng tiếng thở gấp gáp của hai người thoáng chốc lan tràn cả căn phòng, tiểu Đào dần qua cơn đau lại bị một cơn sóng triều cuốn lấy đến say mê lần nữa.
Cô ôm chặt lấy người đàn ông đang ra sức luận động trên người mình, bên tai là hơi thở của anh, quanh chóp mũi là mùi hương của anh, tiểu Đào không chút sợ hãi hay chán ghét ngược lại còn đón ý hùa theo vắt chân quấn chặt eo anh.
Lạc Cẩn Du cảm nhận được cái ôm của cô như được tiếp thêm sức mạnh càng ra sức ra vào trong cô.
"Nhóc con, em là yêu tinh chuyển thế có phải không? Xiết ông đây sướng muốn phát điên."
Tiểu Đào sắp ngất đến nơi thút thít nói:
"Chậm..."
Lạc Cẩn Du thở gấp ra sức ra vào càng kịch liệt hơn, sau một hồi anh bỗng rút ra thật nhanh gầm một tiếng trầm thấp.
Dưới ga giường là một mảnh hỗn độn không thể tả, Lạc Cẩn Du hít thở một hồi mới ôm cô đi vào phòng tắm.
Tiểu Đào mơ màng bị nước ấm xối qua, trong phòng tắm chật hẹp lượn lờ sương khói cô mở mắt tựa như mơ mà nhìn người đàn ông trước mặt.
"Tôi đang mơ ư?"
Lạc Cẩn Du đang giúp cô tắm rửa nghe thế thì khẽ ngẩng đầu lên nhìn cô, anh cười cợt đáp:
"Ừ, giấc mơ xuân này em phải mơ cho kỹ đấy."
Tiểu Đào nuốt một ngụm nước bọt, chất cồn tiêu tan hơn phân nửa, cô không dám tin mà nhìn hai thân thể đang dán chặt vào nhau kia, ấp úng nói:
"Đây là mơ, chắc chắn là mơ!"
Chứ cô không thể nào mà làm loại chuyện hoang đường này với người chỉ mới gặp được mấy lần thoáng qua.
Lạc Cẩn Du tắt vòi nước cười tà nhìn sự hoang mang trong đáy mắt cô, tiểu Đào đang bị anh đè trên bồn rửa mặt thế là anh trực tiếp tách chân cô ra không báo trước mà đâm vào.
"A..."
Tiểu Đào hốt hoảng không kịp phòng bị mà bị anh xâm nhập, hai mắt cô ngấn nước không dám tin nhìn anh.
"Lạc Cẩn Du, anh đi ra!"
Lạc Cẩn Du ngược lại còn rút ra cấm vào một lần, cười cợt nói:
"Đi ra sao? Lên giường với ông đây rồi lại muốn xem như giấc mơ sao?"
Tay anh đưa lên nhẹ nhàng vén lọn tóc rũ trước trán cô.
"Nhớ cho kỹ, tôi là người đàn ông đầu tiên của em. Làm tình cùng tôi là thật chứ không phải mơ!"
Tiểu Đào nước mắt lưng tròng đánh lên ngực anh bôm bốp.
"Tên điên, anh đi ra!"
Cô vốn biết người đàn ông này nguy hiểm hơn vẻ ngoài bất cần đời của anh, nhưng không ngờ trong phút giây mềm lòng vì được anh cứu giúp lại là kết quả thế này đây.
Lạc Cẩn Du như muốn trừng phạt cô, anh vẫn cắm vào như thế không rút ra cũng không đi vào. Khiến cho tiểu Đào khó chịu đến mức uốn éo thân mình.
Anh cười khẽ tách hai chân cô ra, cảm nhận được cô đã ẩm ướt mới chịu chậm rãi luận động.
"Em mới biết tôi là tên điên sao? Đào Đào, đã đến bước này rồi em thật sự muốn tôi rút ra sao?"
Tiểu Đào cắn răng nhịn xuống tiếng rên của mình, cô thở dồn dập móng tay không khách khí cào lên vai anh mấy đường.
Thấy cô bướng bỉnh như thế Lạc Cẩn Du không vui mà nhíu mày lại, động tác ở thắt lưng dần thả chậm lại thong thả ra vào.
"Ân."
Tiểu Đào nhịn không được nữa kêu thành tiếng, sự mơn trớn nhẹ nhàng lại như độc dược ăn mòn lý trí cô.
Lạc Cẩn Du thành công nghe được cô kêu rên, anh nhếch môi tà ác cúi đầu nói nhỏ bên tai cô.
"Nhớ kỹ cảm giác này, đừng để sáng mai thức giấc em lại tưởng mình nằm mơ nữa."
Trong phòng tắm nhỏ hẹp, Lạc Cẩn Du bừa bãi trên người tiểu Đào khiến cô khóc không thành tiếng.
Một lần nữa phóng thích dục vọng, Lạc Cẩn Du đã cho tiểu Đào biết anh không những nguy hiểm còn vô lại tới mức nào.
Lúc ân ái thì lời nào cũng dám nói, khiến cô vừa tức vừa thẹn mà không làm được gì anh, chỉ có thể khóc nấc lên trong tiếng cười trầm thấp của anh.
Danh Sách Chương: