Cuối cùng Lạc Vĩnh Sơn cũng như mong đợi được vệ sĩ mời vào trong nhà và ông ta cũng gặp được người có giọng nói nhỏ nhẹ kia.
Tiểu Đào hơi đứng lên lịch sự mỉm cười gật đầu nhẹ chào ông ta.
"Chào chú ạ."
Lạc Vĩnh Sơn hơi nhướng mày dùng ánh mắt dò xét nhìn tiểu Đào.
"Cô là ai?"
Ông ta tự nhiên như không đi đến sofa ngồi xuống đối diện với cô, nụ cười trên môi tiểu Đào thoáng gượng gạo đi.
"Cháu là bạn gái của Cẩn Du ạ."
Cô cũng ngồi xuống sắc mặt đã không còn tươi vui như khi nảy.
Lạc Vĩnh Sơn nhấc nhấc khoé môi hứng thú nhìn tiểu Đào từ trên xuống dưới. Cô gái này vừa nhìn thì biết chỉ mới lớn, dung nhan thanh lệ đáng yêu, điểm nổi bật có lẽ là thân hình thấp thoáng dưới lớp áo khoác sa tanh mỏng kia.
Quả nhiên phát huy rất tốt cái gọi là gương mặt học sinh thân hình phụ huynh, thảo nào lại được Lạc Cẩn Du đưa về ở tại dinh thự của Lạc gia!
Càng nhìn tiểu Đào ánh mắt Lạc Vĩnh Sơn càng lộ liễu vẻ soi mói và châm chọc khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.
"Nếu chú muốn tìm Cẩn Du thì cứ ngồi đợi giây lát, cháu xin phép đi trước."
Tính tình cô từ trước luôn không quá so đo với người khác nhưng ở cạnh Lạc Cẩn Du lâu có lẽ cũng học hư theo anh, bây giờ cô hễ cảm thấy không thích thứ gì thì rất có khí thế mà dẹp nó qua một bên.
Cô nói xong cũng không thèm đợi Lạc Vĩnh Sơn trả lời liền đứng lên muốn rời đi, nhưng ông ta nào chịu bỏ qua như thế!
"Nếu đã là bạn gái của Cẩn Du thì ngồi lại đi, chúng ta trò chuyện đôi câu."
Ông ta nở một nụ cười lịch sự nho nhã, dù sao cũng lâu rồi chả thấy thằng cháu máu lạnh kia của ông ta để tâm đến người nào, giờ đây lại xuất hiện một người đàn bà ông ta há có thể bỏ qua tia ý tứ này.
Tiểu Đào cười gượng, đáp:
"Cháu ăn nói vụng về vẫn là không dám tiếp chuyện với chú, Cẩn Du có lẽ đang trên đường về thôi phiền chú chờ đợi giây lát vậy!"
Ban đầu cô có ý muốn lễ phép tiếp người chú này nhưng sự khinh thường cùng tia ác ý trong mắt ông ta khiến cô hiện tại không muốn ở lại đây một phút nào cả.
Lạc Vĩnh Sơn cười khẽ ra tiếng, ông ta nhàn nhã tựa lưng ra sofa vắt chéo chân nói:
"Mồm mép cũng không tệ đấy chứ! Cô ngồi xuống đi, ba mẹ Cẩn Du không còn người làm chú như tôi cũng nên thay ba mẹ nó tìm hiểu xem bạn gái nó chút ít!"
Đã lôi luôn ba mẹ Lạc Cẩn Du ra tiểu Đào nếu còn từ chối thì quá là vô phép tắc, cô cắn cắn môi lần nữa ngồi xuống sofa nhưng đã không còn tươi cười như ban đầu.
Lạc Vĩnh Sơn cũng mặc kệ thái độ của cô, thứ ông ta muốn tìm hiểu vẫn chưa phải là ở những vấn đề râu ria này.
Thế là hơn 15 phút sau đó tiểu Đào không tình nguyện ngồi trên sofa tựa như tội phạm bị Lạc Vĩnh Sơn tra hỏi, từ ba mẹ đến quê quán, từ công việc đến thời gian hai người hẹn hò, tiểu Đào nghĩ có hay không một lát ông ta hỏi luôn cô với Lạc Cẩn Du lên giường từ khi nào mất!
Trước cửa biệt thự, vệ sĩ mở cánh cổng sắt cao lớn ra để một hàng xe tiến thẳng vào trong Lạc Cẩn Du từ trên xe bước xuống sắc mặt lạnh lùng sải bước đi vào trong nhà.
Mới đi vào trong anh đã nghe Lạc Vĩnh Sơn với giọng điệu ông cha hỏi:
"Hai người quen nhau bao lâu rồi?"
Anh sải chân đi nhanh hơn thấp thoáng đã thấy tiểu Đào ngồi đối diện Lạc Vĩnh Sơn vẻ mặt phụng phịu đáp hời hợt.
"Không lâu lắm."
Lạc Vĩnh Sơn bị cô tỏ thái độ suốt cả buổi liền giận dữ trầm giọng quát:
"Cô ăn nói với bề trên như thế à!"
Tiểu Đào hơi thở phập phồng hiếm khi giận đến run người, thử hỏi bị xem thường bị tra xét như tội phạm ai mà không tức.
Cô đang muốn lên tiếng cãi lại thì giọng nói lạnh lẽo từ phía sau đã vang lên trước.
"Vậy ông có tin tôi cho ông lên bàn thờ ngồi luôn không? Như thế mới được con cháu tôn kính hơn!"
Lạc Vĩnh Sơn cứng họng nhìn Lạc Cẩn Du nhanh như gió đã đi đến trước mặt bọn họ, tiểu Đào thấy anh về hai mắt liền sáng rỡ lên Lạc Cẩn Du đi đến ngồi xuống cạnh cô đem cô kéo vào lòng mình.
"Sao không đi nghỉ sớm một chút, ở đây nói chuyện tào lao làm gì?"
Anh vừa hỏi vừa nhẹ nhàng vuốt tóc cô trực tiếp xem Lạc Vĩnh Sơn như không khí, tiểu Đào bĩu môi lí nhí mách lẻo.
"Chú anh đang điều tra em."
Lạc Cẩn Du nhếch môi cười nhạt, tay dời xuống dưới đặt bên eo cô.
"Không vui rồi à? Vệ sĩ đã ngăn nhưng em cứ muốn tiếp ông ta làm gì?"
Tiểu Đào bĩu môi cúi đầu không đáp, thật ra cô muốn nói là lần sau có cho vàng cô cũng không tiếp ông chú này nữa.
Lạc Cẩn Du lại cười, anh trầm giọng nói:
"Dù sao họ hàng gần của anh chỉ có mỗi ông ta còn sống, lần này em gặp rồi liền thôi sau này không cần gặp nữa!"
Lạc Cẩn Du lời là nói với tiểu Đào nhưng ánh mắt đã lạnh như băng quét qua Lạc Vĩnh Sơn sắc mặt lúc xanh lúc trắng đối diện.
Tiểu Đào kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh, cô không hiểu lắm ý của anh nói.
Quai hàm Lạc Vĩnh Sơn căng chặt, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói:
"Lạc Cẩn Du, cậu đừng quá đáng!"
Lạc Cẩn Du cười khẩy lười nhác ngã lưng ra sofa tay lại mân mê lọn tóc của tiểu Đào.
"Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, ông hôm nay lết xác đến đây có gì muốn nói thì nói nhanh rồi cút đi!"
Lạc Vĩnh Sơn mím chặt môi hít vào một hơi thật sâu, ông ta vẫn không quên mục đích đến đây hôm nay.
Lời muốn nói ra ông ta có hơi ngập ngừng nhìn tiểu Đào trong lòng Lạc Cẩn Du, do dự giây lát ánh mắt ông ta ánh lên tia toan tính cười giả lả nói:
"Cũng không có vấn đề gì, hôm nay tôi đến là muốn tạ lỗi với cậu. Dù trước đây cậu vận chuyển hàng trắng hiện tại lại không cho người bên dưới mua bán, tôi cũng không nên có lòng riêng mà chống đối ý của cậu, cậu phế một tay của tôi xem như một bài học sau này tôi sẽ hành xử đúng mực hơn."
Lạc Cẩn Du cảm nhận được người trong lòng mình khẽ rung lên một chút, anh híp mắt nhếch môi cười nhạt với Lạc Vĩnh Sơn, anh cũng không thèm che giấu sự khát máu tận sâu trong xương tủy mình.
"Biết điều thì tốt, cũng đỡ cực tôi phải phế đi hai chân và cái tay còn lại của ông. Nói xong rồi thì cút đi!"
Lạc Vĩnh Sơn cụp mắt che đi tia sáng lạnh trong đáy mắt, ông ta đáp:
"Vậy không phiền cậu nữa."
Ông ta đứng lên đi được vài bước đã nghe Lạc Cẩn Du lạnh lùng nói:
"Lần sau còn dám lên mặt với bạn gái tôi, tôi cũng không ngại cắt lưỡi ông đâu!"
Sống lưng Lạc Vĩnh Sơn lạnh toát, ông ta nhếch môi cứng nhắc cất bước rời khỏi căn biệt thự sa hoa này.
Danh Sách Chương: