• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tia nắng đầu tiên trong ngày mạnh mẽ xé toạc màn đêm u tối chiếu sáng khắp thế gian, tiểu Đào cuối cùng cũng hạ sốt yên ổn chìm vào giấc ngủ.

Lạc Cẩn Du thức trắng một đêm trong mắt đã hằn lên không ít tia máu, anh cúi người áp má lên trán cô lần nữa xác định thân nhiệt cô đã hạ mới nhẹ nhàng vén chăn cẩn thận lại cho cô rồi đi xuống tầng.

Lôi Kiệt sớm đã chờ sẵn ở sảnh lớn Lạc Cẩn Du vừa ngồi xuống anh liền tiến lên báo cáo.

"Đám người tối qua đã xử lý sạch sẽ rồi thưa lão đại, ở xung quanh đó có hai cái camera giám sát cũng đã được xử lý xong xuôi."

Tuy thành Nam là địa bàn của Lạc gia nhưng đã là con người đều sẽ bị pháp luật trói buộc, Lôi Kiệt tốn không ít công sức để xóa sạch các dấu vết để lại hiện trường, còn những kẻ bị thương kia cũng đã âm thầm chuyển đến bệnh viện của Tần Hạo.

Lạc Cẩn Du nhận lấy tách cafe đen đắng ngắt do quản gia Tô đưa tới không nhíu mày lấy một cái liền uống cạn.

Vị đắng ngắt lưu lại trên đầu lưỡi có chút tê dại, anh nghiến chặt quai hàm trầm giọng hỏi:

"Là ai phái chúng đến?"

Đây mới là điều mà anh muốn biết nhất!

Lôi Kiệt nhanh nhẹn đáp lời:

"Chẳng ai phái đến cả ạ, chúng là đám buôn hàng trắng bị chúng ta càn quét mấy tháng này có lẽ do mang hận nên hội họp cùng nhau ám toán anh."

"Hửm!"

Lạc Cẩn Du nhướng mày, ánh mắt loé lên tia sáng lạnh nhìn Lôi Kiệt chằm chằm.

"Cậu chắc chắn?"

Lôi Kiệt vốn muốn đáp vâng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Lạc Cẩn Du anh ta liền biết điều mà ngậm miệng lại.

Lạc Cẩn Du nhếch mép cười giễu, tách cafe rỗng trên tay nặng nề nện xuống bàn trà khiến nó nứt vỡ ngay tắc lự.

Bộp một tiếng! Lôi Kiệt liền lùi về sau một bước cúi thấp đầu nói:

"Là tôi làm việc sơ suất xin lão đại chỉ giáo."

Lạc Cẩn Du hít sâu một hơi chậm chạp ngã lưng ra sofa.

"Cậu cảm thấy bọn chúng muốn giết tôi mà chỉ cầm theo mã tấu thôi sao?"

Lôi Kiệt cũng nhíu mày khó hiểu đáp:

"Nhưng chúng chỉ là một đám nghiện!"

Một đám tôm tép không có tổ chức thì lấy đâu ra vũ khí sắc bén hơn mã tấu nữa?

Lạc Cẩn Du hừ lạnh liếc Lôi Kiệt một cái sắc lẹm, từng câu chữ nói ra đều khiến Lôi Kiệt câm lặng.

"Một đám nghiện không có tổ chức nhưng lại bị rõ hành tung của tôi? Cậu phải hiểu rõ hơn ai hết chuyện hôm nay tôi sẽ cầu hôn Đào Đào rất ít kẻ biết đến! Còn nữa, nếu chúng muốn giết tôi thì cũng không ngu tới mức chưa từng nghe tới trên người tôi luôn mang theo súng! Vậy thì cậu đặt mình vào chúng xem mã tấu nhanh hay súng nhanh hơn?"

Trước giờ anh chẳng thèm che đậy sự cuồng ngạo của mình, những kẻ trong hắc đạo luôn biết rõ anh lúc nào cũng đều mang theo súng bên mình, vậy đám người đêm qua là thèm chết lắm hay sao mà chỉ mang mã tấu đến xử anh?

Còn nữa, hành tung của anh trước nay đều là bí mật càng không nói đến chuyện cầu hôn Đào Đào chỉ là chuyện anh vừa lên kế hoạch không lâu.

Vậy thì tại sao đám người đó biết rõ hôm nay anh sẽ đến bờ biển còn không mang theo vệ sĩ và anh nhất định sẽ đi vào con hẻm kia?

Lôi Kiệt biết bản thân đã quá chủ quan mà bỏ qua những chi tiết này, anh ta hổ thẹn cúi đầu nhận lỗi.

"Là tôi ngu dốt thưa lão đại."

Lạc Cẩn Du thở dài phất tay ý bảo Lôi Kiệt đứng thẳng người, anh hỏi:

"Người kia sao rồi?"

Cả đêm nháo nhào không yên này Lôi Kiệt vừa nghe liền biết Lạc Cẩn Du hỏi ai, anh liền đáp:

"Vết thương ở lưng khá nghiêm trọng nhưng vẫn còn giữ được mạng."

Lúc này khoé môi Lạc Cẩn Du mới nhẹ cong lên đôi chút, anh gật đầu nghiêm túc dặn dò Lôi Kiệt.

"Tuyệt đối không được để hắn ta chết! Sau khi xuất viện thì đưa cho hắn ta một khoảng tiền không màng nhiều ít tùy ý hắn ta ra giá."

Tiền bạc chỉ là vật chất ngoài thân nếu nó có thể đảm bảo Đào Đào nửa đời còn lại không phải sống trong dằn vặt, thì dù anh tán gia bại sản cũng không hối tiếc.

Lôi Kiệt gật đầu đáp:

"Vâng."

Tảng đá trong lòng cả đêm qua đã được buông bỏ, Lạc Cẩn Du lúc này cảm thấy nhẹ nhõm không ít mà tinh thần cũng thông suốt hơn.

Anh trầm tư giây lát ánh mắt chợt lóe lên tia phẫn nộ, âm trầm nói một câu.

"Lôi Kiệt, cậu đoán xem lần ám sát tôi tối qua có ý tứ gì?"

Lôi Kiệt lần này không dám trả lời ngay, anh ta hơi do anh đáp:

"Chúng có mục đích khác!"

Lạc Cẩn Du cười khẽ một tiếng, ánh mắt lại âm trầm đến đỉnh điểm.

"Dương đông kích tây."

Muốn giết kẻ khác cách nhanh nhất chính là bắt lấy nhược điểm của kẻ đó.

Tấn công anh chỉ là mồi nhử để đánh lạc hướng sự chú ý của toàn bộ thuộc hạ dưới trướng anh, vậy mục đích cuối cùng của kẻ đứng sau chính là bắt lấy nhược điểm của anh!

Vậy nhược điểm của anh là gì?

"Yô! Mới sáng ra mọi người làm gì mà hội họp đầy đủ thế?"

Trong không khí căng thẳng Lạc Thần đã lâu không gặp một thân gió sương kéo theo vali đi vào nhà.

Tất cả mọi người có mặt tại chỗ đều hướng ánh mắt nhìn về Lạc Thần, mà ánh mắt có lực uy hiếp nhất chính là Lạc Cẩn Du đang ngồi giữa đám người mặc vest đen đứng thẳng tắp xung quanh.

Lạc Thần bị nhìn đến bực, anh tháo kính râm xuống cáu kỉnh hỏi:

"Nhìn gì? Bộ mấy người chưa từng thấy trai đẹp bao giờ à?"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK