• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là bữa sáng nên Tiểu Đào chỉ nấu vài món đơn giản, cô cùng Lạc Cẩn Du chậm rãi ngồi ăn nhưng tiểu Đào có hơi không quen vì xung quanh toàn là người làm đứng chờ đợi lệnh.

Cô nhai thức ăn trong miệng liếc mắt nhìn lại lia tới Lôi Kiệt đang thấp thỏm không yên nhìn đồng hồ, có lẽ Lôi Kiệt cảm nhận được ánh mắt của cô nên anh ta cũng nhìn qua.

Lạc Cẩn Du không để ý đến hành động của hai người, anh vẫn thong thả ăn bữa sáng do tiểu Đào làm.

Lôi Kiệt thừa cơ hội chắp hai tay trước ngực dùng khẩu hình miệng cầu cứu tiểu Đào, tiểu Đào nhíu mày khẽ trợn mắt ý hỏi anh ta làm sao.

Lôi Kiệt khóc không ra nước mắt chỉ tay lia lịa vào đồng hồ trên tay, tiểu Đào ngờ ngợ ra gì đó cô nuốt thức ăn trong miệng nhỏ giọng hỏi Lạc Cẩn Du.

"Cẩn Du, hôm nay anh cũng không tới công ty sao?"

Cô nhớ không lầm tính luôn từ đám cưới chị Hy thì hôm nay là ngày thứ năm anh không đến công ty rồi!

Lạc Cẩn Du ngước mắt hờ hững liếc cô một cái.

"Nếu anh nói không đi thì thế nào?"

Tiểu Đào chớp chớp mắt đưa tay sờ mũi nói nhỏ:

"Chả là thế nào cả, dù gì công ty của anh chứ có phải của em đâu..."

Có mà phá sản thì cũng là công ty anh.

Lạc Cẩn Du hừ một tiếng thả dao nĩa trên tay xuống cầm khăn ăn lên lau miệng vài cái, anh thẳng lưng chỉnh lại tay áo trầm giọng nói:

"Đào Đào, em đừng tưởng ở đây nhiều người anh không dám đè em ra tét mông."

Gan càng ngày càng lớn, nói móc nói mỉa anh thuận miệng ghê gớm chưa!

Tiểu Đào trợn to mắt nhìn anh, cô thấp thỏm nhìn người làm xung quanh đã cúi xuống thấp hơn mà không khỏi thẹn đến giận.

"Đồ lưu manh! Ngày mai em không nấu bữa sáng cho anh nữa!"

Nói rồi cô đứng bật dậy co chân chạy mất, thật chỉ muốn tìm một cái hố để chui vào thôi.

Lạc Cẩn Du phì cười nhìn theo bóng lưng cô, anh đứng lên nói:

"Quản gia Tô, phu nhân ở nhà nhàm chán cô ấy muốn làm gì thì ông cứ làm theo lời cô ấy là được. Có chuyện gì thì gọi điện báo cho tôi."

Quản gia Tô đứng một bên cung kính đáp:

"Vâng, ông chủ."

Lạc Cẩn Du nhàn nhã xoay người cất bước đi thẳng ra cửa, Lôi Kiệt nhìn thời gian không quá trễ nải cũng thở ra một hơi, nhưng anh ta còn chưa thở xong đã nghe Lạc Cẩn Du ở đằng trước lạnh lùng thốt một câu xuýt thì nghẹn hơi mà ngất.

"Lần sau dám tìm đến cô ấy, tôi lột da cậu."

Tuy anh không nhìn nhưng đừng tưởng là anh không biết Lôi Kiệt lép bép với tiểu Đào, anh tự mình cân nhắc được công việc và đời tư nào cần Lôi Kiệt quấy nhiễu tới cô ấy!

Lôi Kiệt nuốt khan một ngụm nước bọt, anh ta nhỏ giọng đáp:

"Là tôi nhiều chuyện."

Lạc Cẩn Du rời nhà lúc 9 giờ sáng, tiểu Đào một mình ở trong biệt thự rộng lớn suốt cả ngày mà không có anh nên không tránh khỏi cảm thấy buồn tẻ và cô đơn.

Quản gia Tô vẫn cứ lẻo đẻo sau lưng cô, ông nhìn tiểu Đào nằm nhoài trên ghế mây buồn chán lật qua lật lại quyển sách cô vừa lấy ra từ trong thư phòng của Lạc Cẩn Du chơi đùa.

Ông sai một người làm đi pha một cốc nước ép dưa hấu lên chậm rãi đem đến đặt lên bàn trà cho cô.

"Phu nhân, cô buồn chán sao? Hay tôi đưa cô đi tham quan biệt thự một vòng nhé?"

Tiểu Đào ngồi thẳng người dậy lễ phép nhận lấy nước ép uống vài ngụm, nghe ông hỏi thế hai mắt cô loé lên tia sáng mỉm cười hỏi:

"Tham quan sao ạ?"

Quản gia Tô nhìn đôi con ngươi trong vắt lấp lánh ý cười của cô ông không khỏi cười hoà ái hơn, ông gật đầu đáp:

"Vâng, quanh biệt thự có rất nhiều cảnh đẹp để tôi đưa cô đi ngắm nhìn giết thời gian nhé?"

Tiểu Đào ngẫm nghĩ, dù sao Lạc Cẩn Du muốn cô trông nôm nhà cửa nếu cô không đi nhìn thử biệt thự một vòng thì trông nôm kiểu gì?

Thế là cô vui vẻ trèo xuống khỏi ghế mây đi dép vào, cô thuận thế dìu quản gia Tô bước đi.

"Thế chúng ta đi thôi ạ."

Quản gia Tô kinh ngạc vội lùi người ra sau một chút.

"Phu nhân, tôi là người làm cô là chủ sao có thể để cô dìu đi, cô để tôi tự đi là được."

Tay tiểu Đào dừng ở giữa không trung, cô ngượng ngập thu tay về gượng cười đáp:

"Cháu không hiểu lắm các quy cũ ở đây ạ."

Cô chỉ thấy bác Tô lớn tuổi đi đứng có chút chậm nên muốn đỡ ông một chút mà thôi.

Quản gia Tô mỉm không xua tay với cô, cùng cô thong thả bước đi về phía trước.

"Thật ra quy cũ ở Lạc gia không nhiều ông chủ cũng không quá để ý tiểu tiết, nhưng có một điều cô phải nhớ. Cô là chủ, ở đây là do cô quyết định tỷ như việc nấu ăn đồ đấy cô cũng có thể để người làm làm, không cần phải áy náy hay e ngại gì cả vì chúng tôi làm công được trả lương nên chẳng nề hà gì cả mấy cái chuyện được xem là sai vặt này."

Tiểu Đào nghiêm túc lắng nghe còn rất biết cách ra vẻ mà gật gật đầu, nhưng cuối cùng trọng tâm của cô hiểu được chỉ là...

"Bác nói ở đây do con làm chủ, vậy..."

Cô cười cong cả mắt, vừa vặn họ đi xuống bậc thang cô liền giơ tay đỡ lấy quản gia Tô.

"Vậy con muốn lễ phép với bác cũng không ai cản được con."

Quản gia Tô hơi ngẩn người giây lát, ông bật cười chỉ chỉ tay về phía cô cảm thán nói:

"Haizz thật là... vẫn chưa trưởng thành!"

Tiểu Đào mỉm cười cùng ông ngồi lên xe điện đã chuẩn bị sẵn, hai người ngồi lên liền có vệ sĩ đi theo lên xe ấn bản điều khiển.

Tiểu Đào nhìn một loạt các hành động này mà không khỏi cảm thán, quả nhiên ở trong biệt thự này cô ngay cả đầu ngón tay cũng không cần động đến mà.

"Cuộc sống trước đây của cháu không có quá nhiều quy cũ như vậy hiện tại cháu sẽ cố gắng học hỏi, nhưng có lẽ một số quy tắc sống của bản thân chắc chắn cháu sẽ không thay đổi!"

Cô cười cười đưa tay vén lại lọn tóc mai đang nghịch ngợm tung bay bên tai.

"Nên việc cháu kính già yêu trẻ mong bác có thể làm quen dần đi ạ."

Quản gia Tô cười lắc đầu.

"Quả nhiên nồi nào úp vung nấy! Tôi đã hiểu thưa phu nhân."

Cô gái này vẻ ngoài nhìn thì mềm như bông bên trong lại cứng như đá, cái tính cứng cỏi đầy chính kiến này thật chả khác gì Lạc Cẩn Du.

Quản gia Tô đưa theo tiểu Đào tham quan khắp biệt thự thì mặt trời cũng dần lặng về phía Tây.

Điểm đến cuối cùng là một toà tháp ở sâu trong phía Tây biệt thự, tiểu Đào nhìn toà tháp mang theo hơi thở cổ xưa mà nghiêm trang đang được vây quanh bởi ánh chiều tà đỏ lựng mà không khỏi ngẩn người.

Quản gia Tô nhìn theo ánh mắt cô, ông hơi thở dài nói:

"Đó là nhà thờ của biệt thự, di hài của cố phu nhân được thờ phụng bên trong."

Mày tiểu Đào cau nhẹ, cô nhìn quản gia Tô một cái muốn hỏi lại thôi.

Quản gia Tô biết cô có thắc mắc nhưng ông cũng không dám nhiều lời, chỉ nói:

"Khi nào ông chủ rảnh sẽ đưa phu nhân vào cúng tế, bây giờ trễ rồi chúng ta nên về thôi."

Tiểu Đào khẽ gật đầu, quản gia Tô liền ra hiệu cho vệ sĩ ấn điều khiển xe quay về nhà chính.

Trước khi rời đi tiểu Đào khẽ đưa mắt nhìn toà tháp một lần nữa, vì sao cả một toà tháp chỉ thờ phụng độc nhất mẹ của Lạc Cẩn Du vậy ba của anh đâu?

Cô biết chuyện gì nên hỏi và không nên hỏi, hào môn nhiều chuyện uẩn khúc nếu anh bằng lòng thì sẽ nói cho cô biết, cô cũng không cần tò mò tọc mạch làm gì.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK