Một đêm không mộng mị cứ thế trôi, Lạc Cẩn Du chậm chạp mở mắt ra mới phát hiện người bên cạnh đã không thấy đâu.
Anh ngồi dậy mặc đại cái quần dài vào để trần đi ra ngoài, tiểu Đào vừa vặn từ phòng tắm đi ra đang muốn xách túi ra ngoài thì bị anh từ phía sau ôm lấy.
Lạc Cẩn Du hôn khẽ lên cổ cô, giọng nói trầm khàn có chút lười nhác cùng dịu dàng hỏi:
"Em muốn đi đâu?"
Cơ thể tiểu Đào thoáng cứng đờ, nhàn nhạt đáp:
"Tôi cần đi mua thuốc tránh thai."
Một câu cô nhẹ nhàng nói ra lại tựa như sấm chớp giữa trời quang, Lạc Cẩn Du thu hồi nụ cười bên khóe môi ánh mắt thoáng trầm xuống nhưng tay vẫn không buông cô ra.
"Mua thứ đó làm gì?"
Tiểu Đào hít vào một hơi cụp mắt dùng tay tách ra hai bàn tay đang ôm chặt cô của anh, nói:
"Tôi cần thuốc để đảm bảo sẽ không mang thai và anh... Lạc Cẩn Du, anh cũng nên đi rồi."
Thành công tách được tay anh ra tiểu Đào xoay người khó nhọc mà đối diện với đôi con ngươi tràn ngập sự phẫn nộ của anh.
"Em có ý gì?"
Lạc Cẩn Du tận lực khắc chế sự phẫn nộ trong lòng, anh không ngờ mình sẽ bị xua đuổi lần thứ hai bởi cùng một người.
Nhìn thấy sự rét lạnh trong ánh mắt ấy tiểu Đào theo bản mà lùi về sau một bước cắn răng nói hết một lần.
"Không phải anh muốn ngủ với tôi sao? Bây giờ đã ngủ được rồi vậy thì anh đi đi, từ nay về sau anh đi đường dương quang của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, không ai nợ ai."
"ĐÀO LÂM LÂM!"
Lạc Cẩn Du rống giận một tiếng chỉ hận không thể bóp chết người phụ nữ này ngay lập tức.
"Em rốt cuộc xem tôi là gì hả!?"
Tiểu Đào co rúm cổ theo tiếng rống của anh, cô mím chặt môi bình tĩnh đáp:
"Không là gì cả."
"Ha!"
Lạc Cẩn Du tức đến bật cười, anh vươn tay vuốt ngược mái tóc rối bù của mình ngửa đầu lên hít thở không thông.
"Con mẹ nó!"
Câu trả lời này của cô còn tàn nhẫn hơn là xem anh như trai bao!
Tiểu Đào cảm nhận được nộ khí mạnh mẽ phát ra từ người anh, cô cũng chỉ cụp mắt im lặng xoay người rời đi.
"Đào Lâm Lâm!"
Khi tay cô vừa chạm đến tay nắm cửa thì phía sau lại vang lên câu nói lạnh lùng mà phẫn nộ của anh.
"Nếu như em dám bước ra cánh cửa này thì từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi!..."
Nếu như em dám đi mua loại thuốc chết tiệt đó anh sẽ bóp chết em!
Vì sự cao ngạo của mình mà nửa câu sau Lạc Cẩn Du cắn chặt răng không muốn nói ra thành lời.
Tiểu Đào đưa lưng về phía anh đứng bất động một lúc lâu, cuối cùng cô chọn im lặng mở cửa rời đi thay cho câu trả lời.
Hai tay Lạc Cẩn Du nắm chặt thành quyền trực tiếp nện thẳng lên tường, từ lâu anh đã không bị cảm xúc chi phối đến mất đi lý trí thế này hiện tại anh chỉ muốn hủy diệt tất cả mọi thứ xung quanh.
Nhưng những đồ vật ở đây lớn nhỏ đều do một tay cô vun vén anh căn bản là không xuống tay được.
"Chết tiệt!"
Lạc Cẩn Du lần nữa nện nắm đấm lên tường cố gắng khắc chế sự phẫn nộ khi bị cô ruồng bỏ lần nữa, anh không ở lại đây quá lâu mà chọn cách rời đi vì anh sợ mình sẽ mất khống chế mà tổn thương đến cô.
Tiểu Đào ra ngoài một chuyến theo lời chỉ dẫn của Lạc Thần hôm qua đi mua đủ loại thuốc cũng hương đuổi muỗi, lúc trở về đã là hơn một tiếng sau.
Mở cửa bước vào, trong nhà đã khôi phục lại sự tĩnh mịch hệt trước đây tiểu Đào có hơi thất thần mà ngồi xuống sofa.
Trong mấy cái túi cô mua vừa vặn rơi ra hộp thuốc tránh thai, tiểu Đào cúi người cầm lên chần chờ giây lát vẫn là để nó qua một bên.
Thật ra đêm qua họ có dùng bao, cô nói muốn uống thuốc chỉ là cái cớ để rời khỏi nhà lúc đó mà thôi.
Tiểu Đào thoáng co hai chân vòng tay ôm lấy thành một đoàn ngồi co ro trên ghế, hai mắt cô đã đỏ hoe từ lúc nào nhưng cô vẫn cắn chặt môi nhịn không cho nước mắt rơi xuống.
Cô cũng không biết mình làm như thế là đúng hay sai, nhưng cô sợ... Vì cô cảm nhận được trái tim mình đã có sự thay đổi với Lạc Cẩn Du.
Thói quen là cái gì đó rất đáng sợ, từng ngày tiếp xúc với anh bị anh dùng phương thức bá đạo mà ngang ngược xâm lấn vào cuộc sống của mình cô dường như bất tri bất giác đã chấp nhận sự hiện diện của anh.
Cho đến ngày hôm qua vì anh mà cô phải trải qua vô số cảm xúc trong một ngày, hốt hoảng, mừng rỡ, tức giận, lo lắng và bất an.
Nhưng hơn hết là khoảnh khắc nhìn thấy bóng lưng thất vọng ấy của anh trái tim cô như đã ngừng đập trong phút giây.
Tiểu Đào hiểu, bản thân cô đã rung động với người đàn ông này mất rồi nhưng cuộc sống khác biệt khiến cô rất sợ.
Khi mà bản thân lún quá sâu vào đoạn tình cảm này nếu anh đột ngột buông tay thì cô sẽ còn lại gì đây?
Anh là người cầm quyền sinh sát cao cao tại thượng, còn cô bất quá chỉ là một hạt cát ven đường mà thôi.
Bọn họ môn không đăng hộ không đối, cuộc sống của anh là sự sa hoa phù phiếm còn cuộc sống của cô chỉ là những chuỗi ngày miệt mài làm việc kiếm sống qua ngày.
Cho nên nếu không có bắt đầu thì sẽ không có kết thúc, chuyện của bọn họ cứ chấm dứt ở đây đi!
Cứ coi như cô ích kỷ chỉ biết yêu lấy bản mình mà không tiếc tổn thương anh, cứ coi như cô là kẻ tuyệt tình không có trái tim.
Bởi vì cô sợ, rất sợ, bị bỏ rơi!
Danh Sách Chương: